Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1533:

Đến sau khi cô tiếp nhận, mới ngắn ngủi mấy tháng, liền thay đổi hoàn toàn. Hoàn cảnh của bất động sản Hằng Nhuận hiện tại là thành tựu của bất động sản Vạn Như.
Thật sự nói là một truyền kỳ cũng không quá.
Bốn Mắt cảm thấy cũng chỉ có chị dâu mới có cái lá gan này, có quan hệ nhân mạch như thế.
Mặc kệ là xử lý nước bẩn, hay là thiết kế công viên, hoặc là thuế phí kế toán, pháp lý, cùng với mối quan hệ cấp trên của ngân hàng.
Toàn bộ đều được Khương Thư Lan đả thông.
Xem xét từng cái sự tình, chị dâu thật không phải một người bình thường.
Hầu Tử một mình đơn độc kiếm ăn, thật không bằng đi theo chị dâu làm.
Hầu Tử nghe xong, không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn bên ngoài hơn một trăm anh em đang tạm dừng công việc nghỉ ngơi.
Bởi vì bị chèn ép trong thời gian dài, vẻ mặt các anh em nơi đây cũng có chút mỏi mệt.
Cậu ta biết bọn họ kiên trì không được bao lâu.
Thay vì đem bản thân cùng toàn bộ một đoàn anh em đến tiện nghi của người khác, còn không bằng tiện nghi cho người trong nhà.
Cậu ta hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi.”
Bốn Mắt ừ một tiếng, nói xong chính sự, cậu ta nâng cánh tay, lộ ra đồng hồ trên cổ tay, khoe với Hầu tử: “Nhìn thấy không?”
“Xem đây là cái gì?”
Đây chính là ngoại trừ ba chiếc đồng hồ ở ngoài, là thời điểm Lí Húc Dương huấn luyện bảo tiêu, Lí Húc Dương thấy cậu ta làm không tồi, sau đó cho riêng cậu ta một chiếc.
Đàn ông thích đồng hồ, gần như là thiên tính.
Ba chiếc đồng hồ kia đem đi cầm đồ, sau đó gom tiền tồn lại.
Còn một chiếc cuối cùng này, Bốn Mắt có chút tiếc nuối đem đi cầm, liền chính mình giữ lại.
Hầu Tử bản thân là nhà thầu cỡ nhỏ, xem như có chút kiến thức: “Tiểu tử nhà cậu mà mua nổi đồng hồ Thụy Sĩ sao?”
Nếu cậu ta nhớ không nhầm, một chiếc đồng hồ này có giá vài vạn tệ lận mà.
“Tôi chỗ nào mua nổi.” Bốn Mắt cười ha ha ha: “Đây là chị dâu giúp tôi giới thiệu một đơn làm ăn, tôi làm không tồi, đối phương khen thưởng tôi.”
“Đồng hồ giống nhau như đúc, tôi còn ba chiếc, đáng tiếc, chị dâu kêu tôi bán hết. Nói là đến lúc đó để cho tôi mua căn phòng nhỏ cùng mặt tiền cửa hiệu của tiểu khu Vạn Như. Bằng không, tôi còn có thể cho cậu mở rộng tầm mắt, đồng hồ cơ là như thế nào.”
Nghe thấy lời này, Hầu Tử thật hâm mộ. Phòng ở tại Thâm Thị chính cậu ta cũng có hai bộ, nhưng gian khổ trong đó có kể người ngoài cũng không hiểu.
Nhìn Bốn Mắt này mà xem, đi theo chị dâu mới bao lâu?
Đồng hồ xịn có, ngay cả phòng ở cùng cửa hiệu mặt tiền, chị dâu đều đưa tới trước mặt, muốn giải quyết giúp cậu ta.
Hầu Tử ghen ghét ngứa răng, một chân đá vào trên mông Bốn Mắt: “Bà cậu chứ, người ngốc có phúc của người ngốc.”
Bốn Mắt cười ha ha, trên mặt hàm hậu hiện lên tia ranh mãnh không dễ phát hiện.
Người có thể ở bộ đội làm lính cần vụ mười năm, có ai thật sự là người ngốc đâu.
Cậu ta khoe ra cái gì, cậu ta chính là muốn Hầu Tử mắc câu mà thôi.
Hiện giờ Hầu Tử đáp ứng rồi, nhiệm vụ của chính mình cũng coi như là hoàn thành viên mãn.
Chờ thời điểm Bốn Mắt đưa Hầu Tử về gặp mặt Khương Thư Lan, Khương Thư Lan sửng sốt hồi lâu: “Hầu Tử?”
“Chị dâu, là em.”
Thiếu chút nữa Khương Thư Lan không nhận ra đối phương. Trước kia ở bộ đội Hầu Tử là người sảng khoái, rộng rãi yêu cười. Hiện giờ cả người đều giống như sa sút tinh thần, có khí thế nhưng lại có cuộc sống gian khổ.
Khương Thư Lan thở dài: “Từ bộ đội ra ngoài mấy năm nay, cuộc sống cũng không dễ dàng đúng không?”
Đâu chỉ là không dễ dàng chứ.
Hầu Tử một lòng trở nên nổi bật, không muốn phụ lòng kì vọng năm đó của chị dâu, khó khăn gì cậu ta cũng từng chịu qua.
Chỉ là, mấy năm nay từ trước đến giờ không ai hỏi đến, nói đến. Khương Thư Lan là người đầu tiên.
Một tiếng chị dâu, gọi kèm bao nỗi chua xót bất tận.
“Được được, về nhà về nhà, về sau liền ở chỗ này của chị dâu. Chị dâu có miếng cơm thì các cậu cũng có cơm ăn. Đương nhiên, chị dâu cũng cần cậu đến hỗ trợ.” Lời này vừa thể hiện sự quan tâm, lại bảo toàn lòng tự trọng của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận