Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 813:

Bây giờ nhìn tiệc đầy tháng của bọn nhỏ xem, trông vô cùng phong phú.
Trước kia Chu Trung Phong chỉ chuẩn bị đậu phộng, đó là vì anh không chào đón những lãnh đạo đó.
Bây giờ anh chuẩn bị mười món như thế, bởi vì đây là tiệc đầy tháng của con anh.
Chu Trung Phong cười, anh và Khương Thư Lan mỗi người bế một bé ra: “Chẳng phải mọi người muốn xem mặt mũi bọn nhỏ sao?”
Tiệc đầy tháng này, chẳng phải để mọi người tới nhìn bọn nhỏ ư?
Quả nhiên sau khi cặp song sinh này được ôm ra, mọi người cực kỳ náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều hận không thể nhìn xem cặp song sinh này có bộ dạng gì.
Không khí trong khắp căn nhà lập tức tăng cao.
Mãi đến khi Hầu Tử bỗng nhiên chạy vào, nói nhỏ bên tai Chu Trung Phong. Vẻ mặt Chu Trung Phong lập tức lạnh đi, giọng anh trầm thấp: “Tôi đến ngay.”
Khương Thư Lan đang bế em bé, cô nhận ra Chu Trung Phong có chỗ không thích hợp.
Cô đổi tay bế con, rồi thấp giọng nói nhỏ bên tai anh: “Sao vậy anh?”
Chu Trung Phong nghe Khương Thư Lan hỏi, anh cứng đờ, sau đó anh giao em bé lại cho cha Khương.
“Trong nhà gọi điện thoại, anh đi tiếp một chút.” Giọng Chu Trung Phong không cao không thấp, đủ để tất cả mọi người nghe.
Anh nói với Khương Thư Lan, cũng như là nói với mọi người.
Mọi người đều biết tình huống trong nhà Chu Trung Phong, nên đều xua tay: “Chuyện trong nhà quan trọng, cậu mau đi đi.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh quay đầu nhìn Khương Thư Lan, trên mặt không có gì khác thường: “Có thể không?”
Có thể ở đây, chính là hỏi một mình cô có thể lo liệu trường hợp này không?
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Người quen cả, anh mau đi đi.”
Cô không có áp lực gì hết, với lại chút nữa bắt đầu bữa tiệc, mọi người đều ăn cơm, cô không cần phải tiếp đãi gì.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, chờ ra khỏi cửa, vẻ mặt dịu dàng của anh đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo: “Người ở đâu?”
Hầu Tử đứng ở bên cạnh, cậu ấy rụt cổ theo bản năng, cậu ấy cảm thấy đội trưởng Chu thật đáng sợ.
Hầu Tử nói: “Người đã bị tộc trưởng áp giải đi rồi.”
“Dẫn tôi đi.”
Quay ngược thời gian trở về 3 tiếng trước.
Hải đảo, hơn 4 giờ sáng Lê Lệ Mai đã có mặt ở bến tàu.
Cô ấy muốn chuẩn bị cho con trai Khương Thư Lan lễ vật đặc biệt, nhưng nhiều ngày trôi qua, cô ấy vẫn không gặp được thứ vừa ý.
Cho nên Lê Lệ Mai vẫn luôn ngại tới cửa thăm Khương Thư Lan.
Cô ấy cảm thấy nếu mình không chuẩn bị tốt lễ vật, cô ấy sẽ thẹn với Khương Thư Lan và con trai cô.
Nhìn Lê Lệ Mai gấp đến nỗi chẳng khác nào con kiến bò trên chảo nóng.
Ông nhỏ ở trong tộc mới chỉ điểm một câu: “Lệ Mai à, cháu tặng quà, chủ yếu là cho hai đứa nhỏ của Tiểu Khương.”
“Không bằng cháu tặng cho hai đứa nhỏ của Tiểu Khương, mỗi đứa một cái vòng tay bằng xà cừ đi, cháu mài giũa xà cừ nhỏ cỡ tay mấy đứa nhỏ, để cho bọn nhỏ đeo vào, xà cừ là thứ mang đến điềm lành, nó có thể đuổi ma quỷ, trừ tà, diệt trừ tai họa, bảo vệ thân thể, cái đó đối với mấy đứa nhỏ với vừa đầy tháng, chẳng phải là hốt thuốc đúng bệnh rồi sao?”
Lời này vừa được nói ra, cô ấy cảm thấy bản thân giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc().
[Chú thích: (
) Đả thông hai mạch Nhâm Đốc: hai dòng mạch này có một mạch thì kiểm soát tất cả các huyệt âm, một mạch thì kiểm soát tất cả các huyệt dương. Do đó, khi 12 kinh mạch này có vấn đề thì đầu tiên phải đả thông mạch Nhâm và mạch Đốc, khí huyết sẽ được lưu thông, kiểu như được thông suốt.]
Hai mắt Lê Lệ Mai sáng lên: “Lễ vật này rất tốt.”
Ông nhỏ nhìn Lê Lệ Mai hận không thể nửa đêm cầm theo dụng cụ đi xuống biển, cuối cùng ông nhỏ chỉ có thể giữ chặt người lại.
“Cháu đúng là khờ mà, trong tộc chúng ta có xà cừ, cháu trực tiếp cầm đến cho hai đứa nhỏ là được rồi không phải sao?”
“Không được không được, cái đó không phải do cháu tự làm, nó không thể hiện được thành ý của cháu, cháu muốn tự đi tìm xà cừ, sau đó bản thân tự làm, rồi đưa cho hai đứa nhỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận