Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 790:

Thấy hai đứa nhỏ đều được bế hết rồi, La Ngọc Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới vào thẳng vấn đề: “Chúc mừng mọi người, là hai bé trai, đứa lớn sinh vào tám giờ năm mươi sáu, hai cân rưỡi, đứa thứ hai sinh vào tám giờ năm mươi tám, hai cân bảy.”
Lời này vừa được nói ra, Chu Trung Phong bất giác nhấc tã lót lên, khi nhìn thấy rõ ràng trái ớt nhỏ kia, anh khẽ nhíu mày: “Chẳng phải lúc trước nói bụng mà tròn thì sẽ là con gái à?”
Sao bây giờ lại sinh ra hai bé trai thế này?
Quần áo nhà bọn họ chuẩn bị đều là cho con gái.
Vấn đề này được hỏi rất hay.
Anh hỏi đến mức La Ngọc Thu không thể trả lời, một lúc lâu sau, cô ấy nghẹn ra một hơi: “Hạt giống của anh, anh đi hỏi ai chứ?”
Cô ấy chưa từng gặp loại cha như vậy, không đến nhận con mình, lúc nói là con trai, anh còn không tin, phải đi nhấc tã lót lên xem trái ớt nhỏ mới chịu.
Lúc nhìn thấy trái ớt nhỏ kia, rõ ràng anh đã nhăn mày.
Đừng cho rằng cô ấy là bác sĩ thì không nhìn ra được, anh không thích con trai, mà muốn con gái.
Quả nhiên lúc La Ngọc Thu nói lời kia, Chu Trung Phong lập tức xấu hổ, hạt giống của anh không tệ, nhưng cả nhà đều nghĩ đây là hai bé gái, bây giờ hai bé gái lại biến thành hai bé trai.
Ai mà chịu nổi sự khác biệt này?
Mẹ Khương ở bên cạnh cũng nói một câu: “Con trai tốt mà, con trai thì sau này sẽ bảo vệ được mẹ.”
Chu Trung Phong rất muốn nói, anh có thể bảo vệ, không cần dùng đến thằng nhóc này.
Nhưng mà trước mặt cha mẹ vợ, anh không nên nhiều lời.
Chẳng qua lúc Khương Thư Lan được đẩy ra, Chu Trung Phong lập tức nhét đứa bé vào lòng cha Khương.
Cha Khương bất thình lình phải bế đứa bé: “???”
Cha của bọn nhỏ đâu?
Cha bọn nhỏ đi tìm vợ rồi.
Quả nhiên, Khương Thư Lan vừa ra, Chu Trung Phong đã đi lên đón, anh cúi đầu nhìn gương mặt đẹp đẽ đã trắng bệch của Thư Lan, tóc cô giống như vớt ra từ trong nước, gắt gao dán vào má.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Trung Phong, Khương Thư Lan không nhịn được nữa, cô nhỏ giọng nói: “Chu Trung Phong, em đau.” Giọng cô mang theo mấy phần nức nở.
Thật sự quá đau.
Những giọt nước mắt mà Chu Trung Phong kiềm chế trước đó, lập tức chảy xuống, anh cúi đầu hôn lên trán Thư Lan, giọng nói nghẹn ngào: “Không sinh nữa, sau này chúng ta không sinh nữa.”
Trải qua một lần là đủ rồi.
Anh không nghĩ sẽ trải qua lần thứ hai, anh cũng không muốn Thư Lan trải qua một lần nữa.
Khương Thư Lan nghe xong lời này cũng ngây ngốc.
Dù sao thì dưới tình huống khắp hải đảo đều là nhiều con gái nhiều may mắn, Chu Trung Phong nói ra lời này, anh thực sự làm cô kinh ngạc.
Không sinh nữa.
Hàm nghĩa của câu này, Chu Trung Phong có biết nó đại diện cho cái gì không?
Khương Thư Lan trầm mặc, ngay cả sự đau đớn cũng lu mờ trong chớp mắt.
Y tá ở bên cạnh nói: “Đừng ôn chuyện ở cửa nữa, tôi đẩy sản phụ đến phòng bệnh, mấy người muốn nói bao nhiêu thì nói, nhưng tốt nhất là để sản phụ nghỉ ngơi thật tốt trước đã.” Lời này vừa được nói ra, mọi người đều bừng tỉnh.
Chu Trung Phong đi theo bên cạnh giường bệnh, anh gắt gao nắm lấy tay Thư Lan.
Cha Khương và mẹ Khương mỗi người ôm một đứa bé, bọn họ hai mặt nhìn nhau: “Tiểu Chu, nó không thích trẻ con hả?”
“Không phải, Tiểu Chu đây là không thích con trai.”
Một câu này, Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo cũng được kéo về hiện thực.
Bọn họ a một tiếng: “Em gái, em gái của bọn cháu đâu?”
Bọn họ cực khổ kiếm tiền, tất cả là vì mua đồ cho em gái, sao lại trở thành em trai rồi!
Cha Khương và mẹ Khương cũng bị kéo về hiện thực, hai người nhấc tã lót lên nhìn: “Thực sự là trái ớt nhỏ.”
Hai người bọn họ cũng ngạc nhiên, lúc trước bụng Thư Lan quá tròn, ngay cả bọn họ cũng tưởng là con gái.
Cho nên lúc chuẩn bị quần áo cho đứa bé, bọn họ đều nghiêng về quần áo con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận