Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1432:

Khương Thư Lan lúc nghe được như vậy, nỗi lo lắng trong lòng liền hoàn toàn trôi đi hết.
“Vậy cha mẹ, anh cả anh hai nếu biết chắc là sẽ vui lắm.”
Cô suy nghĩ một hồi: “Vậy lúc cô quay về, đừng để xe trống không làm gì, tranh thủ quay về quê thì mang theo một ít hoa quả ngâm cùng với hải sản về, lúc đến Đông Bắc thì lựa lựa mà ra tay.”
Cô quan sát một thời gian rất dài, sau khi tin tức cải cách được truyền ra rồi, ngày càng có nhiều người ra biển, đến cả người ở phố Bồ Câu bên này, nơi nơi đều là các quán hàng rong nhỏ, đến cả người phụ trách kiểm tra ngày trước cũng đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Vậy nên Khương Thư Lan mới có đề nghị này.
Khương Học Dân ở bên kia có chút đăm chiêu: “Vậy, cô, cháu có thể mang một ít hàng điện tử từ Dương thành về được không?”
Bởi vì lần vận chuyển này mà cậu ấy phát hiện Nam và Bắc có khác biệt rất lớn, đồng hồ điện tử hiện đại của Dương thành bên này bán được một tệ hai tệ một cái, nhưng mang đến quê nhà Đông Bắc của bọn họ có thể bán được hai mươi tệ, ba mươi tệ.
Thậm chí còn có thể nhiều hơn.
Khương Thư Lan không ngờ Khương Học Dân bôn ba bên ngoài cũng có được tầm nhìn như vậy.
Cô trầm ngâm một lát: “Được, nhưng cháu phải chú ý an toàn đó.”
Vì sau cùng thì nếu không phải chuyện làm ăn của nhà nước thì toàn bộ đều sẽ bị dẹp hết.
“Cháu hiểu rồi.”
“Có đủ tiền không?”
“Đủ, cháu tính tiền thu lời từ lần này đều mang đi mua đồng hồ điện tử về hết.”
Lần này bọn họ thu được lời rất nhiều, bốn người phân ra được một vạn hai liền biết bọn họ kiếm được bao nhiêu từ lần này.
Trừ đi tiền ăn uống tiêu pha linh tinh, Khương Học Dân hoàn toàn đã có thể kiếm được hơn ba trăm đồng, hơn nữa tiền lương phía trước liền có tới tận năm sáu trăm.
Cậu ấy định lấy hết ra để làm vốn.
Khương Thư Lan nghe xong kế hoạch của đối phương thì hơi nhíu mày: “Liệu có phải nhập hơi nhiều rồi không?”
Nhập hết luôn toàn bộ số tiền mà mình đang có.
Khương Học Dân thấp giọng nói: “Cháu không chỉ muốn nhập đồ ăn cùng với đồng hồ điện tử thôi đâu, nếu như có cơ hội cháu còn mua mua một cái máy phát thanh về nữa.”
Máy phát thanh không hề rẻ chút nào, một cái cũng phải đến hai trăm.
Dựa vào khả năng tài chính của cậu ấy thì có lẽ cũng mua được một cái.
Mấy thứ này sau khi mua về rồi có thể đưa cho chú ba lén bán đi, còn có thể giúp ích được cho chuyện làm ăn của chú ba.
Đối với nhà buôn như chú ba mà nói, hàng hóa mới là thứ quan trọng nhất.
Khương Thư Lan nghe được phân tích rõ ràng như vậy của Khương Học Dân rồi, cô nhịn không được mà cảm thán một câu: “Học Dân đã trưởng thành rồi.”
Không còn là đứa nhỏ hay sợ hãi rụt rè, hướng nội như lúc trước nữa.
Như thể hai năm vừa rồi cậu ấy đã hoàn toàn biến thành một con người khác rồi vậy.
Khương Học Dân có chút ngượng ngùng, gãi đầu: “Cô, cô cảm thấy như vậy có được hay không?”
Bản thân cậu ấy cũng chưa chắc chắn, cần có người chỉ đạo giúp mình.
Khương Thư Lan: “Cô cảm thấy là có thể, nhưng cần có một điều kiện tiên quyết đó chính là sợ an toàn của cháu.”
“Cháu hiểu rồi.”
Lúc sắp phải cúp điện thoại, Khương Học Dân đột nhiên nói một câu: “Cô, cảm ơn cô.”
Nếu không có đối phương, cậu ấy hiện tại sẽ không có được ngày hôm nay.
Càng không dám tưởng tượng sẽ có ngày cậu ấy có được can đảm lớn như vậy.
Khương Thư Lan ngạc nhiên, cô siết tay tai nghe: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, đều là người một nhà hết mà.”
Dựa vào bình luận liền biết được, nhà họ Khương bọn họ đời trước đều không có kết quả tốt.
Mà đời này, nhìn thấy cả nhà bọn họ càng ngày càng khá lên như vậy, Khương Thư Lan vui hơn bất cứ ai hết.
Đợi khi cúp máy rồi, Khương Thư Lan không khỏi nở nụ cười, đến cả ánh nắng mặt trời của mùa đông cũng như thể ấm áp lên.
Nháy mắt một cái Khương Thư Lan đã đầu ba mươi, thời gian cũng sắp đến năm tám mươi rồi.
Nơi nơi đều có thanh âm của máy phát thanh, máy thu thanh, ti vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận