Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 175:

Nhưng dù vậy anh cũng rất vui, Khương Thư Lan theo anh đi xa xứ, kết giao được bạn bè cũng là chuyện rất tốt.
Chỉ là, anh vừa rời khỏi cục cảnh sát Dương thành chưa được bao lâu, liền có cảm giác dường như đang bị người ta theo dõi.
Chu Trung Phong quay đầu lại, lần này cũng hay thật, phía sau lại có đến hàng chục người đang đi theo để tiễn.
Khương Thư Lan cũng cảm nhận được gì đó, từ ánh mắt của Chu Trung Phong mà nhìn qua, vừa nhìn lập tức cả kinh.
Thấy vậy người vốn đang đi theo bọn họ nhanh chóng dừng bước lại đứng tại chỗ.
Sắc mặt bọn họ lộ vẻ xúc động, lớn tiếng kêu: “Đồng chí, cảm ơn hai người đã cứu những đứa nhỏ nhà chúng tôi về!”
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng bắt đầu hô theo: “Đồng chí, cảm ơn hai người!”
Có nhà còn vô cùng kích động, con mình được cứu về, khiến bọn họ phải cúi đầu cảm ơn Khương Thư Lan và Chu Trung Phong.
Người khác không hiểu được ý nghĩa của việc này là gì.
Còn bọn họ thì hiểu được.
Đây không chỉ là cứu một đứa nhỏ, mà còn là cứu cả gia đình bọn họ.
Trong lòng Khương Thư Lan đột nhiên ập tới một cảm giác không rõ ràng cứ vậy tuôn ra trong lòng cô.
Chu Trung Phong dường như đã quen với cảnh này, anh khua khua tay, thanh âm lớn tiếng, cao cao truyền ra bên ngoài.
“Đồng hương à, không cần tiễn đâu, chúng tôi sắp phải lên thuyền rồi, sau này...”
Ánh mắt anh dừng trên người những đứa nhỏ cũng đang bị gia đình bắt phải cúi đầu cảm ơn: “Sau này nhớ để ý đứa nhỏ cẩn thận một chút.”
Dương thành vốn là thành phố lớn, có nhiều người vô kể, cũng là nơi có bọn buôn người hung hăng ngang ngược nhất.
Để ý đứa nhỏ cẩn thận là điều quan trọng trên hết.
Lời này khiến mấy nhà kia liên tục gật đầu.
Mãi đến khi nhà Chu Trung Phong lên phà, đám người vẫn chưa tản đi.
Lúc Khương Thư Lan đứng ở trên boong tàu, nhìn thấy bóng dáng bọn họ khuất xa dần đến mức chỉ còn là những bóng đen.
Cô nhịn không được mà nói: “Bọn họ nhiệt tình quá!”
Nhiệt tình đến như vậy, bản thân cô làm không được.
Chu Trung Phong cười cười: “Đồng hương vẫn là những người rất đáng yêu!”
Đối tốt với bọn họ, bọn họ còn đối tốt lại gấp mấy lần.
Khương Thư Lan khẽ ừ, nhìn ra vùng biển trời mênh mông vô tận ngoài kia, đó là những phong cảnh cô chưa từng thấy qua bao giờ.
Rộng lớn bao la, khiến người ta phải kinh diễm trầm trồ, ngay cả trong không khí cũng có hương muối biển.
Cô thấp giọng: “Chu Trung Phong, em phát hiện gả cho anh cũng rất tốt.”
Đây là cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với lúc trước của cô.
Chu Trung Phong nhịn không được mà quay đầu qua nhìn cô, nắng trời chiều hạ xuống, người Khương Thư Lan như thể được dát thêm một tầng ánh sáng màu kim, gió biển thổi qua tóc cô, lướt qua gương mặt trắng sáng như ngọc.
Dung nhan cô vô cùng đẹp đẽ, mày đen mắt hạnh mũi cao môi đỏ, bộ dạng thanh thuần dịu dàng không ai sánh bằng.
Chu Trung Phong suy nghĩ một chút, anh thấp giọng nói: “Em không hối hận là được rồi!”
Anh rất sợ cô sẽ hối hận, bắt đầu cuộc sống ở hải đảo, thực sự sẽ rất gian khổ.
Lúc trước có người phụ nữ không chịu được sự gian khổ này, chưa được mấy tháng đã quay về nhà mẹ đẻ rồi.
Khương Thư Lan cười cười, không nói tiếp nữa, sau này có hối hận hay không, cần có thời gian để kiểm chứng, nhưng hiện tại thì cô không hề hối hận.
Đang nhìn ra mặt biển xanh vô tận, bỗng có đàn chim hải âu trắng bay qua, phát ra mấy tiếng kêu.
Mắt hạnh của Khương Thư Lan mở to mấy phần, ngữ khí không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Mọi người nhìn hải âu kìa!”
“Là hải âu của Maksim Gorky!”
Lúc trước cô đã từng được nhìn thấy hải âu qua những tác phẩm văn học, dáng vẻ chúng mạnh mẽ, giương cánh bay lượng, loại cảm giác này thực sự không biết phải nói như thế nào?
Y hệt như thể văn học là tấm gương soi của sự thật vậy.
Khương Thư Lan không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận