Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1188:

Đây đúng thực là một cách giải quyết.
Nhưng mà… Sĩ quan hậu cần hỏi lại: “Thế phải cần bao nhiêu mới có thể đảm bảo ba ngày không bị hư? Với lại, chúng ta lấy băng ở đâu ra?”
Nếu có băng thì nhà người đó dùng rồi, làm sao đến lượt trái cây.
Hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh.
“Vậy đợi đến mùa xuân và mùa đông mới bán trái cây được không?”
Cái này thì cũng có thể.
Nhưng vậy phải hy sinh một phần lợi ích.
Giống như bây giờ là tháng tám, là lúc hải đảo có nhiều quả nhất, lúc trái cây phong phú nhất.
“Cái này không được, cái kia cũng không được, bà nó, làm ăn buôn bán sau lại khó như vậy?” Đội trưởng Triệu ở bên cạnh bùng nổ, hắn ta không khỏi nói.
“Tôi có ý này, mọi người nghe thử, xem như thế nào.” Chu Trung Phong nói.
Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn sang đây.
“Nếu không có băng, vậy dùng nước đi, nước có thể hạ nhiệt độ, xoài đó đều ngâm trong nước.” Sau đó, anh đổi lời: “Nhưng không chắc là, trái cây ngâm trong nước thì có thể để lâu như vậy hay không.”
“Vậy thí nghiệm trước đi.” Sư trưởng Lôi nói.
Một lần thử nghiệm, chính là nửa tháng, bỏ trái cây vào nước, miễn cưỡng thì cũng có thể, nhưng qua thời gian lâu, trái cây rất dễ bị hư.
Chẳng qua, bỏ thêm đá vào nước là được rồi.
Vì thế, giữa cái thí nghiệm gập ghềnh đó, đợt hàng hóa thứ hai được vận chuyển đến thủ đô.
So với đồ hộp đồ biển cần nhân công thì những trái cây miễn phí đó mới kiếm nhiều tiền nhất, lợi nhuận cũng kếch xù.
Đảo mắt đã tới tháng chín.
Ông bà nội Chu đã dần thích ứng cuộc sống ở hải đảo, nhất là dưới tình huống có Nháo Nháo và An An, nụ cười trên mặt hai ông bà ngày càng nhiều.
Dần dần, tinh thần họ cũng tốt hơn so với ở thủ đô. Đây là những ngày tháng có hy vọng.
Không chỉ chơi với bọn nhỏ, bà nội Chu còn thích đến bờ biển.
Khương Thư Lan dẫn bà đi bắt hải sản, nhặt ốc biển, bạch tuộc, bắt con trai, liên tiếp mấy ngày trời.
Mỗi ngày trên mặt bà nội Chu đều ngập tràn tươi cười.
Những lần đi bắt hải sản và nhặt đồ biển, sau khi làm một mâm đồ ăn, bà nội Chu nhất định ăn nhiều nhất.
Nói theo cách bà nội Chu thì ý nghĩa không giống nhau.
Mà dì Lý cũng không còn quá say thuyền nữa, dì ấy đảm nhận việc nhà và nấu cơm.
Mẹ Khương cũng phụ một tay, hai người phối hợp, bà cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước kia không ít.
Với lại có ông bà nội Chu chơi với bọn nhỏ, mỗi ngày trong nhà có thể xem như nói cười sung sướng.
Hôm nay là ngày 15 tháng 9, cũng là Tết Trung Thu ngày 15 tháng 8 âm lịch.
Sáng sớm, trong nhà bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tối đoàn viên, trông vô cùng phong phú.
Một bàn đồ ăn vừa mới dọn lên, mọi người định nên chén chung vui một phen.
Cách vách bỗng truyền đến một tiếng kêu thê lương.
Giọng nói kia thốt lên, vẻ mặt của mọi người trong nhà họ Chu đều thay đổi.
Bởi vì đó là giọng nói của Miêu Hồng Vân.
Khương Thư Lan theo bản năng đứng dậy, đặt chiếc cốc trong tay xuống: "Con đi qua xem một chút." Giọng điệu của cô có chút háo hức.
Vào đêm cô sinh con, Chu Trung Phong không có ở nhà, có rất nhiều chuyện mà cha Khương và mẹ Khương không nghĩ tới, tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của người nhà họ Na bên cạnh.
Khương Thư Lan vừa nói điều này, cha Khương ở bên cạnh cũng nói: “Tôi cũng đi.”
Bà nội Chu làm thay phần việc của mình: “Hồi đó tôi đã đỡ đẻ không ít.”
Về phần Chu Trung Phong, tất nhiên là anh cũng đi theo. Chỉ còn lại ông Chu ở nhà trông mấy đứa trẻ.
Những người khác đổ xô đi đến nhà họ Na ở bên cạnh.
Ở nhà họ Na.
Cảnh tượng có chút thảm thiết, Miêu Hồng Vân ngã ngồi trên bồn tắm, quần áo cũng ướt sũng, dưới thân có những vết đỏ khó nhận thấy, hơn nữa còn bị vỡ nước ối.
Vì ngã vào bồn tắm nên cô ấy chìm trong đó và không thể đứng dậy được.
Bà Na bên cạnh mấy lần sang giúp cũng không kéo lên được, bà lo lắng đến toát mồ hôi hột.
Trung đoàn trưởng Na không có ở nhà, tối nay đến lượt anh ta trực ban nên anh ta đang trực ở văn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận