Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 259:

Việc này người khác không biết nhưng Đinh Ngọc Phương lại biết, cô ấy đã từng tới nhà Khương Thư Lan ăn cơm, lập tức gật đầu: “Trên tay cô ấy quả thực có đeo chiếc đồng hồ, rất giống như thể mua ở Thượng Hải.”
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức im lặng.
“Không ngờ, phó đoàn Chu này cũng có tiền thật.”
Kết hôn mà mua được tứ đại kiện là chuyện cực kỳ hiếm trên đảo.
Người nổi bật nhất ở trên đảo là Từ Mĩ Kiều, chính là một cô gái đến từ thành phố.
Lúc trước khi lấy đội trưởng Triệu, vậy mà cũng chỉ có được một chiếc máy may với chiếc máy phát thanh, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho Từ Mĩ Kiều ở trên đảo không khỏi kiêu ngạo rồi.
Từ Mĩ Kiều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt mờ ám, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Sau một lúc lâu, cô ta hít thở sâu một hơi, nhìn thoáng qua Tiêu Ái Kính, người đã gây họa cho cô ta ở phía Đông: “Đáng tiếc là phó đoàn Chu có điều kiện tốt như vậy mà lại không cưới được cháu gái của chị Tiêu, nếu không tứ đại kiện chắc đã được chuyển tới nhà họ Tiêu rồi nhỉ?”
Nói là chuyển đến nhà họ Tiêu quả thực có chút khoa trương.
Vì dù cho Chu Trung Phong và Từ Mĩ Kiều có thành đôi, có tứ đại kiện thì cũng chuyển đến nhà bọn họ, sao có thể chuyển đến nhà của Tiêu Ái Kính được chứ?
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Ái Kính lập tức trở nên khó coi: “Chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại nữa.” Nói xong, chị ta lại nói tiếp: “Đi thôi, nếu như Tiểu Khương đã có tứ đại kiện, chúng ta cùng đi xem xem chúng như thế nào.”
Lời này khiến cho mọi người không khỏi đồng ý.
Đây là chuyện náo nhiệt, dù không có thì đi xem cũng chẳng sao hết.
Cứ vậy đoàn người lập tức cùng nhau đi về phía nhà Khương Thư Lan.
Ở bên kia, bốn mắt sau khi tới nhà Khương Thư Lan rồi, lập tức cẩn thận mà gỡ hàng xuống: “Chị, đống đồ này để ở đâu vậy?”
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, đi xung quanh kiểm tra một phen: “Máy may em để trong phòng ngủ, máy phát thanh để trên mặt tủ ở phòng bếp, xe đạp thì cứ để dưới mái hiên.”
Để xe đạp trong nhà chính, cứ cảm giác có chút vướng víu, bất tiện.
Bốn mắt vâng một tiếng, bắt đầu giúp chuyển đồ.
Khương Thư Lan giúp cất máy phát thanh, đi vào phòng bếp rót cho bốn mắt một cốc nước đường, cũng không quên rót cho cả hai đứa nhỏ.
Cốc nước ngon ngọt này, nếu là người khác chắc chắn đã uống hết chỉ trong một ngụm rồi, nhưng bốn mắt có tật là quý đồ ngọt như mạng, ly nước đường bình thường đối với cậu ấy cũng là niềm vui lớn.
Cậu ấy quý trọng mà uống từng ngụm nhỏ một.
Nghĩ thầm vợ của phó đoàn Chu đối với cậu ấy thật tốt.
Khương Thư Lan đang tiếp đón bốn mắt, nhóm người bên ngoài lập tức ồ ạt tiến vào, là người quen, chính xác thì là mấy người vợ quân nhân mà cô bắt gặp trên đường đi.
Khương Thư Lan mở cửa để đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Từ Mĩ Kiều và Tiêu Ái Kính dẫn đầu nhóm người kia, nét cười trên mặt cô lập tức nhạt đi mấy phần.
Bốn mắt cũng dại ra, mấy người này là những người khó ứng phó nhất, cậu ấy có thể đi, có thể bỏ lại chị một mình ứng phó với mấy người kia.
Đúng lúc bốn mắt đang không biết phải ứng phó như thế nào.
Từ Mĩ Kiều lập tức liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, không thèm quan tâm đến cậu ấy, lập tức mở miệng: “Tiểu Khương à, mau cho chúng tôi xem đi, sính lễ mà phó đoàn Chu cho cô trông như thế nào vậy?”
Vừa nói vừa cố tình nhấn mạnh hai chữ sính lễ.
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức trở lên yên lặng. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Thư Lan.
Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân cũng theo đến đang đứng phía sau liền đưa mắt nhìn nhau một cái.
Vương Thủy Hương đi tới bên cạnh Khương Thư Lan, nhéo nhéo cánh tay cô, cười ha ha đáp lại một câu: “Vậy cảm phiền, nếu như mọi người đã muốn xem sính lễ của Khương Thư Lan đến như vậy thì mọi người thử nói trước sính lễ của mình năm đó là gì để cùng biết đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận