Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 300:

Chu Trung Phong nhìn quét qua một vòng, chọn một người đồng hương quấn một tấm vải trắng trên đầu mà hỏi: “Đồng hương, anh có bán tôm sông nhỏ không?”
Đồng hương kia trả lời bằng chất giọng địa phương: “Không có đâu đồng chí quân nhân à, tôm sông không đạt tiêu chuẩn, chúng tôi sẽ không vớt lên đâu.”
Điều này khiến cho Chu Trung Phong thấy có chút thất vọng: “Vậy cứ mua số tôm này đi, cho tôi hai cân.”
Đối phương nhanh chóng cân cho Chu Trung Phong hai cân tôm, tôm cực kỳ tươi ngon, ngọ nguậy nhúc nhích, thân tôm giống như cây gậy trúc, từng thước từng thước một, trông cực kỳ tươi mới.
Một cân sáu xu, còn tự mình đưa qua một tờ lương phiếu, còn phải ghi vào danh sách lương thực phụ.
Đây dường như chính là quy củ mà bến tàu buổi sáng phải làm theo.
Theo lý thuyết thì như vậy là không thể giao dịch được. Nhưng mà quân nhân cũng không thể nhìn người trên đảo chịu đói chết được, vậy nên đã đưa ra một biện pháp trung gian.
Những người tới bến tàu để vớt hải sản đều hợp tác với cung tiêu xã trên đảo, tất cả đều phải ghi vào trong bản danh sách thực phẩm phụ, định sẵn số lượng mỗi nhà mỗi hộ được mua.
Giá cả được thống nhất bởi cung tiêu xã.
Vì vậy, bến tàu này dần dần biến thành một trạm cung cấp đồ ăn thứ hai trên hải đảo này.
Chu Trung Phong sau khi thanh toán xong hết lại nghĩ gì đó: “Đồng hương, nếu sau này còn có tôm về thì nhớ để lại cho tôi hai cân.”
Dừng một lúc, anh lại lấy ra một chiếc bút trong túi áo trước ngực mình, viết một địa chỉ ở trên đó.
“Đến lúc đó anh cứ mang đến nơi này để gọi người, nhà tôi chắc chắn sẽ có người muốn mua, cứ dựa theo sổ lương thực phụ mà tính giá.”
Đồng hương kia không biết chữ, nhưng biết đồng chí quân nhân này rất tốt, không chút nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn.
“Được rồi, đợi đến lúc bắt được tôm, tôi sẽ để lại cho anh.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, lúc nghĩ đến Khương Thư Lan đang bị ốm ở nhà, bộ dạng như mèo đói, nhịn không được mà bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ cần mua trong thời gian dài đó.”
Đồng hương kia tò mò: “Đây là mua để bồi bổ cho con sao?”
Bác sĩ ở phòng y tế trên đảo này đều là sinh viên đã tốt nghiệp đại học, nói cho trẻ con ăn tôm có thể giúp chúng cao lớn nhanh hơn.
Chu Trung Phong nghĩ đến Khương Thư Lan, anh lắc đầu: “Vợ tôi thích ăn.”
Dứt lời, lập tức xách số tôm tươi mới vừa mua đi tới nhà bếp.
Anh vừa đi, mọi người lập tức ghé tai nói với nhau: “Đồng chí quân nhân này cũng tốt thật đó.”
“Đặc biệt tới đây để mua tôm về cho vợ ăn.”
Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều ở bên cạnh nghe thấy vậy lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Tiêu Ái Kính càng cảm thấy hối hận, nếu như cháu gái Giang Mẫn Vân nghe lời chị ta một chút, người đàn ông tốt đến mức độ lồng đèn cũng tìm không thấy này đã là người nhà của chị ta rồi.
Bất luận là bên ngoài nói rằng đàn ông xuống bếp là không tốt như thế nào đi nữa, nhưng mà sự thật thì sao?
Người nào được gả cho người đàn ông như vậy không phải là rất may mắn ư?
Xem chừng về sau Khương Thư Lan còn được hưởng phúc dài dài.
Đợi sau khi Chu Trung Phong đi tới nhà bếp của căn tin rồi.
Sĩ quan hậu cần vừa nhìn thấy Chu Trung Phong lập tức cảm thấy đau đầu, liền ngăn ở cửa: “Tổ tông à, sao lại tới đây nữa rồi?”
Trước kia khi Chu Trung Phong còn độc thân, rất thích đến phòng bếp để ăn đồ ăn ngon nhất. Người khác cũng không phải không chọn được suất ngon nhất để ăn.
Nhưng cả quân đội ngày nào cũng chịu bỏ tiền ra để ăn suất ngon nhất cũng chỉ có mỗi Chu Trung Phong.
Dù sao làm gì có ai nhận tiền trợ cấp mà không phải mang về để nuôi sống gia đình chứ, trên có cha mẹ dưới có vợ con.
Vốn tưởng rằng, sau khi Chu Trung Phong kết hôn rồi sẽ bớt bớt lại được một chút!
Không ngờ rằng lại càng nặng nề thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận