Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1554:

Mấy năm nay, cô kinh doanh, bất kể là nhà máy của bộ đội ở hải đảo, hay là hậu cần, hoặc là chuỗi khách sạn, cùng với bất động sản cho đến ngày hôm nay đều có cái tên Chu Trung Phong ở phía sau làm bùa hộ mệnh cho cô. Làm cho cô chưa từng nhìn thấy một mặt trái tăm tối của một doanh nhân.
Cho đến ngày hôm nay, cô thấy loại chuyện như vậy, giống như là một tờ giấy trắng đột nhiên bị nhỏ vài giọt mực, tuy rằng không quá nhiều, nhưng lại rất bắt mắt, làm cho người ta khó mà có thể quên được.
Khương Bình An cùng với Chu Khiếu An hai người liếc nhau một cái: "Vậy thì chúng ta về nhà thôi, chúng con cũng cảm thấy ở đây rất nhàm chán."
Những bữa tiệc vừa ồn ào và ầm ĩ này dường như không thích hợp với họ.
Họ chỉ thích hợp với những nơi yên bình không đấu đá tranh đoạt, một trong những nơi thích hợp để họ có thể ngâm mình cả ngày trong đó, chính là trong thư viện, họ có thể đắm mình trong đại dương của kiến thức.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, Lí Húc Dương ở bên cạnh vẫn đưa bọn họ xuống du thuyền.
"Chị Khương, với tính cách này của chị, em rất tò mò, sao chị lại làm được cho công ty bất động sản Vạn Như ngày càng lớn mạnh được thế ạ?” Anh ta cũng thật sự rất tò mò.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: “Thì cứ làm như vậy thôi, cũng không có gì khó khăn.”
Dù sao cô cũng sẽ không đến những buổi tiệc như vậy lần nào nữa, khi cô đến các cơ quan đơn vị hay là đến vay ngân hàng, cũng chưa có ai làm khó cô cả. Càng không phải nói đến những loại chuyện như ngày hôm nay.
Lí Húc Dương chỉ có thể cảm thán, vận may của Khương Thư Lan thật tốt vì có thể lấy được một người chồng có thể che chở bảo hộ cho cô tốt như vậy.
Cho nên bây giờ cô mới có được thành tựu như hôm nay, bằng không nếu chỉ có cô đơn độc mã trên chiến trường này, sợ là sớm đã bị một đám sói ăn tươi nuốt sống từ lâu mất rồi.
Chỉ có một đám đàn ông làm ăn với nhau, đừng nhìn bằng mắt thường là họ chỉ làm ăn bàn chuyện lớn, nhưng đại đa số đều là nhưng tên háo sắc chỉ hoạt động bằng nửa thân dưới.
Bởi vì Lí Húc Dương là chủ nhân của bữa tiệc, cho nên cũng không thể rời đi quá lâu, nên chỉ đưa bọn họ xuống du thuyền xong liền quay lại bữa tiệc.
Vừa chuẩn bị sắp xếp xe cho người tới đón bọn họ. Đột nhiên, có một tên trong giống như ăn mày xông tới, bước đến quỳ xuống trước mặt Khương Thư Lan, giờ phút này, Trâu Dương đã thật sự vất bỏ hết tất cả sự tôn nghiêm và liêm sỉ của bản thân vừa dập đầu vừa cầu xin: "Dì Thư Lan, cầu xin dì, dẫn cháu đi lên đấy một lần đi, nói chuyện xong với Trâu Mỹ cháu liền đi ngay lập tức.”
Cậu ta chỉ muốn nói với Tiểu Mỹ một câu, mong con bé đừng tiếp tục lún sâu vào vũng bùn ấy.
Nếu không có nhà họ Trâu che chở, thì với nhan sắc ấy của Trâu Mỹ sẽ rất dễ bị người ta khi dễ. Và con bé cũng không có khả năng thoát ra khỏi vũng bùn ấy được.
Trâu Dương quá hiểu những chuyện như thế này, kết quả cuối cùng cho Trâu Mỹ là như thế nào, bởi vì lúc trước, ở kiếp trước cậu ta cũng từng là một trong những người đùa bỡn người khác như vậy. Chỉ là ở kiếp này, đối tượng bị đùa bỡn, lại là em gái ruột của cậu ta. Hiện tại cậu ta và em gái lại đang sống nương tựa lẫn nhau.
Khương Thư Lan nghe được giọng nói, liền nhận ra đối phương là ai, đó chính là Trâu Dương.
Cô cũng không hiểu sao cậu ta lại trở nên nông nỗi như bây giờ. Và cô cũng không muốn biết.
Chỉ là khi nhìn thấy Trâu Dương vẫn cứ liên tục dập đầu như vậy, cô liền trầm mặc một lát, lúc này mới thản nhiên nói: "Tôi đã sai người hỏi cô ấy có muốn rời đi hay không..."
Giờ khắc này, Trâu Dương ngừng dập đầu, trong ánh mắt cậu ta mang theo ánh sáng mong hy vọng: "Con bé đã nói gì?"
Người trả lời cậu ta không phải Khương Thư Lan mà là Khương Bình An, giọng điệu của cậu ấy cực kỳ bình tĩnh: "Cô ta nói không muốn rời đi.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt trong suốt của Trâu Dương lại ảm đạm xuống, dường như cơ thể mất hết sinh lực trông giống như một xác chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận