Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 885:

Cái này…. Thăm hỏi chỗ nào cơ chứ?
Đây rõ ràng là biến đổi biện pháp cảnh cáo.
Con cháu của nhà họ Chu tôi đây, đừng nói đi tiểu dưới tàng cây trước cửa, cho dù phải xây WC dưới tàng cây trước cửa thì chúng tôi cũng xây.
Mắc cái rắm gì tới nhà họ Thiệu mấy người.
Chú Quách không nhịn được cười: "Haiz, bà chủ à, bà làm vậy…"
Ông ấy giơ ngón tay cái lên rồi chạy ngay tới nhà họ Thiệu cách vách.
Khương Thư Lan vẫn như lọt vào trong sương mù, cô cảm thấy có phải bà cụ Chu hơi bị nuông chiều đứa nhỏ rồi không.
Chu Trung Phong lại nhỏ giọng nói: "Khi còn nhỏ anh bị người ta bắt nạt, bà nội anh tới cửa, không đem theo bất kỳ một chữ thô tục nào mà mắng người ta đến cửa nhà cũng không ra được."
Những người khác trong nhà họ Chu cũng vậy, họ đều có tính bênh vực người mình.
Cái lần ở trước cửa đó, may mà bà cụ đang ở trong nhà. Nếu không thì e là Thiệu Tân Uyên đã phải khóc lóc chạy về.
Có điều một chiêu này của bà cụ cũng đã đủ tổn hại rồi.
Một khi cái WC nhỏ này được xây, cô Thiệu Tân Quyên đó sợ là phải chịu sự chỉ trích của gia đình.
Tuổi tác bà nội Chu đã lớn, đã hơi lãng tai, những âm thanh quá nhỏ nên bà không nghe được.
Có điều lại theo quán tính lôi kéo cánh tay Khương Thư Lan, tinh tế dỗ dành: "Đứa nhỏ à, cháu đừng sợ, gả vào nhà họ Chu chúng ta thì bà sẽ không để cháu bị người bên ngoài làm thiệt thòi hay bắt nạt."
Mỗi một phương diện, Khương Thư Lan đều có thể nhìn thấy bóng hình của mẹ cô trên người bà nội Chu. Lúc trước cô ở quê, mẹ của cô cũng che chở cô như thế.
Khương Thư Lan nhấp môi cười, giọng nói mềm mại: "Bà nội, bà tốt với cháu quá."
Ôi giời ạ. Cuộc đời này của bà nội Chu chưa từng sinh con gái, cũng không có cháu gái, họ hàng thì thật ra là có nhưng đó không phải nhà mình.
Càng không xinh đẹp như Khương Thư Lan, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng mềm mại.
Nghe xong trái tim của bà nội Chu như sắp tan chảy ra vậy, khó trách cháu nội trai luôn lạnh lùng như băng, nghĩ gì cũng không thông suốt của họ vừa thấy Thư Lan là đã nhất quyết không phải cô không cưới.
Đổi thành bà nội Chu thì bà cũng hốt!
Nhà họ Thiệu cách vách.
Chú Quách nói xong vài câu rồi đi, chỉ dư lại mấy người nhà họ Thiệu hai mặt nhìn nhau.
"Ý của chú Quách là sao chứ?"
Chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Thiệu có chút thất vọng: "Mấy người còn chưa nhìn ra được sao? Không phải Tiểu Quách có ý gì, mà là Tiểu Quách mang theo mệnh lệnh đến cảnh cáo nhà họ Thiệu của chúng ta, rằng chúng ta đừng xen vào việc người khác."
"Và ai có thể nói với tôi, trước đó đã xảy ra chuyện gì không?"
Bà cụ Chu không phải một người không nói lý lẽ. Có thể phái người tới cửa tiện thể nhắc nhở như vậy, nghĩa là vô cùng bực tức.
Một nhà họ Thiệu to như thế trong thoáng chốc an tĩnh như gà.
Thiệu Tân Uyên không ngờ rằng hai ông bà nhà họ Chu hằng năm không hề ở nhà lại lợi hại như vậy, không phải cô ta chỉ nói một hai câu thôi sao? Nhưng lại lập tức phái người tới cửa cảnh cáo.
Đương nhiên Thiệu Tân Quyên không dám nói việc này do cô ta mà ra.
Cô ta tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng thật ra đứa cháu trai nhỏ nhất của nhà họ Thiệu đột nhiên chỉ vào Thiệu Tân Quyên rồi nói: "Con có thấy trước đó cô nhỏ có ở bên ngoài."
Lời này vừa dứt, cả gia đình nhà họ Thiệu thoáng chốc đổ dồn ánh mắt về phía Thiệu Tân Quyên.
Thiệu Tử Quyên trở thành tiêu điểm của mọi người đang buốt cả đầu.
Sau đó, dưới con mắt của ông nội Thiệu thì cô ta chỉ đành cố gắng nói: “Ông nội, lúc trước, khi mấy người Chu Trung Phong trở lại và ôm đứa bé đi tiểu ở dưới cây du, cháu có nói một câu…”
“Cháu nói gì?”
“Là…”
Thiệu Tử Quyên sắp khóc rồi, cô ta vốn là em út trong nhà, từ trước tới nay đều được cưng chiều, ngay cả khi xuống nông thôn thì người trong nhà cũng luôn thuận theo ý cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận