Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1348:

Hơn nữa có một người nội trợ hiền từ như dì Thư Lan. Nếu nó nhớ không lầm thì lúc đầu khi làm ăn buôn bán, không ít chuyện cha mình đều đi hỏi ý kiến dì Thư Lan.
Chỉ là sau này ngoài ý muốn có được một khoản đầu tư lớn, mà nhà bọn họ vừa lúc đứng trước làn gió mới của thời đại. Cha của nó kinh doanh thành công một cuộc buôn bán lớn rồi thành lập cơ sở.
Bất kể bên ẩm thực hay bên ngành thời trang, hoặc về khách sạn và nông sản thì nhà của họ luôn là nhóm người hứng được gió đông.
Còn nhìn lại cha nó hiện giờ, Trâu Dương không khỏi hoài nghi, đời này cha của nó thật sự sẽ còn bước lên được vị trí nhà giàu số một đó một lần nữa ư?
Lần đầu tiên Trâu Dương cảm thấy mờ mịt.
Mắt thấy Trâu Dương không lên tiếng, Hổ Tử đi tới, khuôn mặt rầu rĩ không vui: "Tôi sắp đi rồi."
Thật ra ký ức của cậu ta về Thủ đô không có là bao, cậu ta càng coi mình như một người dân ở xứ này hơn.
Cậu ta thích núi cao nơi đây, thích dòng sông băng, càng thích con người nơi này.
Cậu ta luôn coi bản thân là một phần của nơi này, không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình phải rời đi.
Trâu Dương đứng cạnh ừ đại một tiếng: "Sao hả? Cậu không muốn đi sao?"
Hổ Tử gật đầu, cậu ta nhìn căn phòng rách nát nơi đây: "Tôi cảm thấy ở đây khá tốt."
Trâu Dương cảm thấy Hổ Tử rất ngốc, nó chỉ vào những người đang vây quanh phía ngoài khoảnh sân của nhà họ Giang, hỏi: "Cậu biết ở đây có bao nhiêu người muốn tới được Thủ đô không?"
Hổ Tử lắc đầu.
"Tôi thấy cậu đang có phúc mà không biết hưởng."
"Bọn họ là bọn họ, còn tôi là tôi."
Hổ Tử cố chấp nói một câu: "Thôi bỏ, có nói thì cậu cũng chẳng hiểu."
Cậu ta quay đầu chạy ra ngoài nhà, cậu ta muốn tới căn cứ bí mật của mình, coi như là kỷ niệm cuối cùng.
Nhìn bóng dáng Hổ Tử đi xa, Trâu Dương cảm thấy thế giới này quá bất công.
Nó nhìn người cha đang cố nịnh bợ người khác của mình, không nhịn được mà nhắm mắt làm ngơ.
Tin tức về nhà họ Giang chẳng mấy chốc đã lan truyền ra ngoài, toàn bộ đội sản xuất đều biết người nhà họ Giang sắp rời khỏi đây để trở về Thủ đô.
Hôm Tưởng Lệ Hồng rời đi còn cố tình tới khoe khoang với Tưởng Tú Trân: "Chị, em sắp về Thủ đô rồi."
Tưởng Tú Trân đang dặn dò đứa con trai lớn sắp rời đi của mình, khi nghe được câu nói của Tưởng Lệ Hồng, chị ấy không thèm ngẩng đầu, cũng không hề liếc mắt dù chỉ một cái.
"Xong rồi, sau này con ra ngoài thì phải tự biết cẩn thận một tí, chăm sóc bản thân cho tốt."
Khương Học Dân gật đầu: "Mẹ đừng lo, khi con tới nơi sẽ gửi điện báo về cho mẹ."
Hai mẹ con cứ thế nói chuyện chẳng coi ai ra gì khiến Tưởng Lệ Hồng khá khó chịu: "Chị à, em sắp rời khỏi đây để tới Thủ đô rồi." Cố ý cất cao giọng.
Tưởng Tú Trân rốt cuộc cũng quay đầu lại, không khỏi lạnh lùng nói: "Cút nhanh một chút đi!”
Mấy năm nay đối phương cứ gây chuyện suốt trong đội sản xuất khiến lòng kiên nhẫn của chị ấy sắp tới cực hạn rồi.
Bản thân đang đắc ý dạt dào đến khoe khoang, vốn tưởng chị gái sẽ ghen tị với mình, ai ngờ lại nhận được kết quả như thế.
Tưởng Lệ Hồng thấy không cam lòng, mắt thấy Tưởng Tú Trân xách nồi nước định hất ra, Tưởng Lệ Hồng nhảy xa ra một thước: "Chị làm cái gì đó?"
"Em chỉ định nói một câu sau này cha mẹ nhờ chị chiếu cố thôi mà."
Chị ta đi lần này e là không về được nữa.
Tưởng Tú Trân cười chế giễu: "Lúc thấy hữu dụng thì cậy nhờ cha mẹ, lúc thấy vô dụng thì vứt bỏ cha mẹ. Tưởng Lệ Hồng, không hổ là cô mà."
Bị trừng mắt chỉ vào mặt mắng mỏ như thế, Tưởng Lệ Hồng thấy hơi đuối lý, nhưng chẳng phải đây là chuyện không thay đổi được ư?
Chị ta là con gái lấy chồng xa, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.
Làm sao lại trách chị ta được?
Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, Tưởng Lệ Hồng mặt mày xám xịt rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận