Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 166:

Sau đó thái độ bà ta không khỏi sốt ruột hơn vài phần: “Dược Hoa, mau đi vào đi, Mẫn Vân đang ở bên trong đợi cậu đó!”
Trâu Dược Hoa khẽ nhíu mày, vỗ vỗ bụi vốn không hề có trên bao công văn, vuốt cằm với Tưởng Lệ Hồng, vén rèm cửa từ từ đi vào trong phòng Giang Mẫn Vân.
Giang Mẫn Vân bị Cao Thủy Sinh đến gây bất ngờ, tưởng anh ấy lại quay lại, không khỏi giận dữ nói: “Tôi đã nói là không cần gà rừng của anh rồi mà, mau mang về đi!”
Ngữ khí có hơi vênh váo hất hàm sai khiến.
Đây là thái độ cô ta đối với Cao Thủy Sinh từ trước đến giờ, cao cao tại thượng.
Trâu Dược Hoa hơi dừng bước, nhìn lướt qua gà rừng đặt trước cửa bếp, nhất thời hiểu rõ, anh ta mang theo chút cảnh giác: “Mẫn Vân, là anh đây!”
Anh ta vừa mở miệng ra liền khiến Giang Mẫn Vân sửng sốt, ngẩng đầu hết sức kinh ngạc, sau khi ý thức được bản thân hơi quá, ngữ khí không khỏi chậm lại vài phần: “Anh đến rồi hả!?”
Không mặn không nhạt, còn mang theo chút thái độ.
Sau khi Cao Thủy Sinh xuất hiện, Giang Mẫn Vân càng chắc chắn bản thân phải gả cho Trâu Dược Hoa.
Tình cảm rẻ mạt kia của Cao Thủy Sinh, cô ta không cần đến.
Sống mà chỉ có yêu thì dùng gì được đến chứ, sống phải giàu sang có tiền, nuôi con cũng phải được ăn trắng mặc trơn.
Chỉ là cô ta dù có muốn được gả cho Trâu Dược Hoa hay không thì cũng không thể nóng vội như lúc trước, cần phải tỏ thái độ và đắn đo một chút.
Dù sao Trâu Dược Hoa hiện tại cũng chưa phải thủ phủ gì.
Ánh mắt Trâu Dược Hoa chợt lóe sáng, rõ ràng cảm thấy thái độ của Giang Mẫn Vân đã thay đổi rồi.
Anh ta đứng thẳng người lên: “Mẫn Vân, anh sẽ nói thẳng luôn, anh tới để đón em quay về nhà họ Trâu!”
Giang Mẫn Vân không trực tiếp trả lời là có về hay không.
Trâu Dược Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua Tưởng Lệ Hồng đang nghe lén ở bên ngoài cửa sổ: “Thím, cháu với Mẫn Vân muốn nói chút chuyện riêng, thím đi ra ngoài sân canh chừng nhà giúp tụi cháu nhé!”
Tưởng Lệ Hồng thầm nghĩ, bà ta đứng trốn ở cửa mà nghe lén như vậy đối phương chắc cũng biết rồi.
Trong lòng bà ta không khỏi chột dạ, không lên tiếng gì nữa mà lui ra bên ngoài cửa sân.
Đợi khi bà ta vừa đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Giang Mẫn Vân, anh biết là em trọng sinh.”
Lời này y hệt như tiếng sấm, đánh vào tai Giang Mẫn Vân khiến cô ta choáng váng, cô ta ngơ ngác mà mở miệng.
“Tò mò tại sao anh biết được đúng không?”
Trâu Dược Hoa sửa sang lại tay áo, sau đó vỗ vỗ tro bụi vốn không hề có trên giường.
“Bởi vì người mà đời trước anh kết hôn là Khương Thư Lan, mà sau đó anh lại trở thành thủ phủ. Vậy nên, những thứ còn lại không khó đoán đúng không?”
Biết anh ta là thủ phủ, Khương Thư Lan lại là vợ thủ phủ, Giang Mẫn Vân đương nhiên muốn hẫng tay trên Khương Thư Lan để gả cho anh ta rồi.
Loại cảm giác này hệt như bị người ta lột trần hết tâm tư vậy.
Cảm giác tâm tư chôn giấu trong lòng bị đối phương biết được rồi, vậy mà lại làm lộ dưới sánh sáng như vậy.
Giang Mẫn Vân có hơi phát run: “Nếu đúng như vậy thì sao?”
Cô ta không còn chút ưu thế nào nữa rồi.
“Nếu vậy thì Giang Mẫn Vân... chúng ta cùng hợp tác đi!”
Trâu Dược Hoa cầm tay cô ta: “Tương lai anh là thủ phủ, em là sinh viên của đại học Yến Kinh, chúng ta cùng nhau hợp tác để tạo ra tương lai còn huy hoàng hơn cả đời trước!Có được không?”
Giang Mẫn Vân cúi đầu, nhìn tay Trâu Dược Hoa, hiện tại cô ta đang rất đắn đo.
Trâu Dược Hoa không nhanh không chậm, vẽ lên viễn cảnh tương lai: “Đời trước nơi Khương Thư Lan sống chính là biệt thự ở thủ đô, đi ra ngoài ngồi xe cũng phải tốn tiền, chi phiếu tiền tiêu lại là con số không đếm được, mà hai đứa con anh sau này lại rất thành công, một người là nhà nghiên cứu của học viên khoa học quốc gia, một đứa là diễn viên nổi danh khắp nơi được nhiều người yêu mến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận