Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 171:

Vẻ sợ hãi của cô ta, Khương Thư Lan đã xem ở trong mắt, thấp giọng nói một câu: “Xử như vậy là đúng lắm, phải tử hình mới đúng!”
Những kẻ buôn người này không đáng sống.
Người tính tình tốt như Khương Thư Lan mà có thể nói được những câu này liền biết được cô đang phẫn nộ đến nhường nào.
Chu Trung Phong đưa tay lên vỗ vai cô, sau đó liền quay mặt nhìn ra đằng sau.
Bởi vì anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, đây là thanh âm anh hiểu rất rõ.
Đúng như Chu Trung Phong đoán, người của cục cảnh sát Dương thành đã đến đây, vừa đến đã nhìn qua bọn buôn người đang ngồi chổm hổm trên mặt đất mà ôm đầu, đầu tiên là cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó cúi chào Chu Trung Phong: “Đồng chí Chu, thay mặt cho cha mẹ của những đứa nhỏ bị lừa bán, rất cảm ơn anh!”
Chu Trung Phong cũng chào lại.
“Đồng chí Chu à, là như vầy, đã bắt được bọn buôn người rồi, nhưng chúng tôi vẫn cần anh phối hợp đi đến cục cảnh sát một chuyến.”
Ngữ khí của đối phương cực kỳ khách khí: “Thực sự làm phiền anh quá rồi.”
Trong lòng lại cảm thấy rất bội phục, người quân nhân xuất thân từ quân ngũ này thực sự rất khác biệt, vừa quay về để kết hôn, vậy mà đã tiện thể phá được án lớn.
Chu Trung Phong vuốt cằm: “Không thành vấn đề.” Dừng một lúc, anh nhìn về phía Khương Thư Lan: “Nhưng mà vợ và con tôi phải đi cùng với tôi.”
Cho dù có phó thác bọn họ cho bất kỳ ai đi nữa, Chu Trung Phong đều cảm thấy không an tâm.
“Đương nhiên là được rồi!”
Cán sự của cục cảnh sát dựa theo hướng chỉ tay của Chu Trung Phong mà nhìn qua, không khỏi hít thở sâu một hơi.
Vợ của vị đồng chí này cũng quá xinh đẹp rồi.
Ở Dương thành bọn họ hầu hết các cô gái đều có nước da màu lúa mạch, nước da trắng như trứng gà bóc kia dù đứng ở đâu cũng rất khó khiến người ta bỏ qua được.
Hèn gì đồng chí Chu này cảm thấy không an tâm, đi đâu đều phải mang theo đó!
Khương Thư Lan nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì ngại ngùng cười với đối phương, vẻ tươi cười vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ.
Cán sự nhịn không được mà hỏi: “Đồng chí Chu, đứa nhỏ mà vợ anh bế là cháu trai của sư trưởng Lôi đúng không?”
Chu Trung Phong vuốt cằm.
Đối phương thấy cháu trai của sư trưởng Lôi thân thiết với Khương Thư Lan như vậy thì không khỏi chép miệng. Đồng chí Chu này gặp may rồi, cháu trai của sư trưởng Lôi đâu phải người bình thường.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng tới được cục cảnh sát của Dương thị.
Chu Trung Phong chuẩn bị cùng cán sự của cục cảnh sát đi xét duyệt án phạt, trước khi đi liền gọi điện thoại cho sư trưởng Lôi, điện thoại kêu lên ba tiếng.
Sư trưởng Lôi biết được việc này thì vô cùng kịch động, sau đó Chu Trung Phong đưa điện thoại cho Lôi Vân Bảo.
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, Lôi Vân Bảo sớm đã hồi phục lại sức khỏe, nhận lấy điện thoại một cách hùng dũng oai vệ đầy hiên ngang mà kêu một tiếng.
“Ông nội!”
Tiếng ông nội này khiến cho sư trưởng Lôi ở đầu dây bên kia suýt nữa rơi đầy nước mắt.
Sư trưởng Lôi mấy ngày liền chưa thấy cháu trai, quả quyết cả một đời đây là lần đầu tiên ông ấy cảm nhận được mùi vị của sự ân hận.
“Vân Bảo, cháu có sao không?”
Thanh âm ông ấy run rẩy, mang theo chút ngạc nhiên vui sướng.
“Ông nội, cháu không sao, là dì xinh đẹp đã cứu cháu từ tay người xấu, dì xinh đẹp đối xử với cháu tốt lắm, cho cháu ăn kẹo, bánh, cá rán, bánh bao thịt, còn có cái gì mà, giòn giòn thơm thơm, ăn ngon lắm ạ.”
Trẻ con cuối cùng thì vẫn là trẻ con, vừa nghe được giọng của người thân mình, lập tức nhịn không được mà nói liên hồi.
Sư trưởng Lôi nghe đến suýt chút nữa là đã oà khóc: “Ôi, cháu trai không sao là tốt rồi, đưa điện thoại cho dì xinh đẹp của cháu đi, ông muốn nói mấy câu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận