Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 202:

Vóc dáng của anh cao lớn rắn rỏi, sức lực cũng lớn, ước chừng có mấy cái tủ năm ngăn mở rộng đặt ở trên lưng, khiến cho cơ bắp căng ra, mồ hôi trong suốt chảy từ đường cong cơ bắp sắc nét lăn xuống dưới, bước đi như bay.
Đó là một mặt khác của Chu Trung Phong mà Khương Thư Lan chưa từng thấy trước đây.
Cởi bỏ nét nhã nhặn và lạnh lùng nghiêm nghị, trở nên có chút thô lỗ, tràn đầy nam tính và hương vị đàn ông.
Khương Thư Lan cũng không biết vì sao, nhưng khuôn mặt của cô bất giác trở nên nóng bừng, bước lên tiếp đón, dặn dò: “Cái tủ năm ngăn này đặt ở phòng bếp.”
Chu Trung Phong gật đầu, vác tủ trên lưng đi về phía phòng bếp, khàn giọng nói: “Được, nghe theo em.”
Lính cần vụ phía trước cũng cười vang theo: “Chào chị dâu, vậy những thứ này để ở đâu ạ?”
Tủ năm ngăn lớn nhất được Chu Trung Phong vác.
Bọn họ bên này có hai chiếc giường tre mới làm, một chiếc 1,5 mét, một chiếc 1,2 mét.
Có một cái bàn vuông, sáu chiếc chế đan tốt, một cái tủ quần áo lớn hai cánh, nhưng mà cái tủ này là hai người hợp sức nâng.
Khương Thư Lan bị nụ cười trên mặt làm cho ấm áp, chào hỏi: “Trước tiên dọn ra phòng khách, mọi người đừng rời đi trước, tôi đi nấu nước bạc hà cho mọi người.”
Buổi trưa ở nhà họ Lôi được ăn sâm bổ lượng kia khá ngon, chỉ là Khương Thư Lan không biết làm.
Đành dựa theo thói quen ở quê, mùa hè ở nhà luôn chuẩn bị một bình nước bạc hà để trên bàn. Mùa này làm gì có bạc hà tươi mới chứ, Khương Thư Lan nấu nước bạc hà là bạc hà phơi khô, được cha Khương chuẩn bị cho cô trước khi đi.
Có thế, trước đây Khương Thư Lan không thể chịu đựng được những kiến thức này, chờ đến khi chân chính xây dựng một gia đình nhỏ, Khương Thư Lan mới phát hiện.
Những thứ cha mẹ chuẩn bị tốt đến mức nào, không một thứ nào bị lãng phí, mỗi một đồ vật đều gãi đúng chỗ ngứa.
Những chiến sĩ trẻ này, chưa từng thấy qua người xinh đẹp như Khương Thư Lan, hơn nữa giọng điệu của cô cũng mềm mại, bọn họ sợ mình lớn tiếng chút sẽ dọa sợ đối phương.
Không khỏi lắc đầu giống như trống: “Không được đâu, chị dâu, đồ vật để ở đây, đội chúng em có ý muốn thăm hỏi thôi!”
Trong thời tiết nắng nóng thế này, đi một chuyến giao đồ dùng trong nhà, dù sao cũng không thể để người ta ngay cả miếng nước cũng không được uống đúng không?
Khương Thư Lan bất giác nhìn về phía Chu Trung Phong, Chu Trung Phong đặt tủ năm ngăn ở phòng bếp xong rồi.
Bởi vì dùng sức nhiều, mồ hôi chảy xuống, làn da màu lúa mì thường ngày cũng có chút đỏ lên.
Anh bước ra từ phòng bếp, gật đầu với Khương Thư Lan, tiếp theo nói với những người lính dưới quyền mình: “Không phải lúc trước các cậu hâm mộ vợ đội trưởng tiểu đoàn số ba đưa nước giải khát cho bọn họ sao? Sao thế? Đến lượt chị dâu các cậu nấu nước bạc hà thì không uống à? Ghét bỏ hả?”
Binh sĩ dưới tay mình, làm sao có thể không đau lòng chứ!
Thời điểm này ở trên đảo là nóng nhất, lúc hai ba giờ hoàn toàn không có chút gió nào, nhiệt độ trên mặt đất có thể lên tới hơn 30 độ.
Nơi làm đồ dùng trong nhà lại cách xa nhà bọn họ, những thứ vật dụng trong nhà này ước chừng phải vác trên lưng cả tiếng đồng hồ mới chuyển được đến tận nhà.
Những chiến sĩ này làm sao lại ghét bỏ được chứ?
Rõ ràng chính là sợ gây thêm phiền phức cho Khương Thư Lan, bọn họ đã quen với cách qua loa và buông thả.
Với một chị dâu quyến rũ đến từ tỉnh như vậy, sợ đối phương sẽ ghét bỏ bọn họ.
Quá là lỗ mãng rồi.
Không phải là chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, trước đây còn có chị dâu, mỗi lần bọn họ vừa đến nhà, đối phương liền đề phòng bọn họ như phòng sói.
Vì thế, trên cơ bản mọi người đều nghỉ ngơi ở ký túc xá, cố gắng đến nhà quấy rầy người ta.
Lời cũng đã nói đến nước này.
Nếu từ chối tiếp thì không được tốt cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận