Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1065:

Người quản lý của cửa hàng nhanh chóng lấy chiếc đồng hồ mà Khương Thư Lan thích ra, trên mặt nở nụ cười tươi: “Chiếc đồng hồ này là sản phẩm tốt nhất ở đây. Đồng chí Khương, mắt nhìn của cô thật là tốt. Vài người thấy nó đẹp nên định mua nó, nhưng khi tôi báo giá ra là họ từ bỏ luôn."
“Nếu như cô muốn, bây giờ tôi gói lại cho cô nha?”
Dùng giọng điệu thăm dò, nhưng nó không khiến mọi người khó chịu.
Vì hiền lành nên khi đưa ra giá cả cũng sợ làm khó Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan cầm lấy chiếc đồng hồ và nhìn kỹ hơn, chiếc đồng hồ này thực sự có phần giống với chiếc mà Chu Trung Phong đã đeo trước đó.
Chỉ là... Cô cuộn ngón tay lại, gõ nhẹ vào mặt đồng hồ hỏi: “Mặt đồng hồ này sẽ không dễ bể chứ?”
“Đừng lo lắng về điều đó. Mặt đồng hồ này là của Nhà máy Đồng hồ Thượng Hải. Mặt kính được mua từ nước ngoài với giá rất đắt, nghe nói có thể chịu được lực ép hơn 500 cân.”
“Vì vậy, cô có thể yên tâm tuyệt đối về chất lượng của mặt đồng hồ.”
Khương Thư Lan đã cẩn thận xoa nó sau khi nghe và thấy rằng nó thực sự tốt.
Cô bảo: “Gói lại cho tôi.”
Lời này vừa nói ra, người bán hàng bên cạnh lúc trước còn đang rên rỉ đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Quản lý cửa hàng nhắc nhở mới hoàn hồn, vội vàng đi tìm hộp đóng gói.
Sau khi lấy đồng hồ, Khương Thư Lan lặng lẽ liếc nhìn người bán hàng, sau đó rời mắt đi và rời khỏi tầng ba.
Sau khi cô đi khỏi, quản lý cửa hàng chọc ngón tay lên trán nhân viên bán hàng, tức giận nói: “Tiểu Quyên, quầy cao cấp không làm được thì đi quầy đồ ăn ở tầng một đi.”
“Quản lý, tôi...” Còn chưa nói được chữ không thì đã bị quản lý cửa hàng cắt ngang: “Cô chê quầy đồ ăn bẩn ư? Cô chê quầy đồ ăn như thế à? Không đàng hoàng bằng quầy cao cấp sao?”
“Nhưng nhìn xem cô đã làm gì?”
“Quản lý, tôi....”
“Một tuần, nếu cầu xin thì chỉ một tháng.”
Người bán hàng tên là Hiểu Quyên, không cam tâm dậm chân một cái, chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận.
Tầng dưới.
Mẹ Khương lẩm bẩm với Thư Lan: “Người bán hàng lúc nãy thật sự là...”
Tệ hơn cả những người bán hàng trong cửa hàng bách hóa bình dân.
Cái ánh mắt xem thường người khác đó thực sự rất khó chịu.
Khương Thư Lan đang cầm hộp đồng hồ, mỉm cười: “Mẹ, trong một khu rừng lớn sẽ có đủ loại chim, không cần phải tức giận với loại người này.”
“Nhưng mà....”
Mẹ Khương có tính thích báo thù, luôn cảm thấy mình đánh không lại, trong lòng khó chịu.
Khương Thư Lan: “Được rồi mẹ, đi thôi, cửa hàng trưởng sẽ trừng phạt cô ta.”
Người quản lý cửa hàng là một người khôn khéo như vậy mà, anh ta sẽ không mặc kệ chuyện người bán hàng ỷ mình ở quầy xa hoa mà đắc tội người khác.
Đương nhiên điều Khương Thư Lan không ngờ tới là lời nói của cô trở thành sự thật.
Đợi đến khi cô ra khỏi cửa hàng bách hoá ở Dương Thành, lại thấy được người nọ ở quầy thực phẩm ở tầng 1.
Có điều đó là chuyện sau này.
Sau khi rời khỏi tầng 3, Khương Thư Lan lại tới tầng 2 mua quần áo. Vì vừa có tiền vừa có phiếu nên cô cũng vô cùng hào phóng, mua cho mình một chiếc váy dài liền áo hình cánh bướm màu lam và trắng.
Lúc mặc vào cũng có cảm giác tiên khí phiêu phiêu.
Khương Thư Lan vừa nhìn một cái đã ưng, cô cảm thấy màu của chiếc váy này quá hợp với vùng đại dương bao la rộng lớn.
Rồi mua cho mẹ Khương vải dệt từ sợi tổng hợp, định mua một chiếc áo ngắn, nhưng vì mẹ Khương hơi béo nên không tìm được kích cỡ phù hợp nên mới mua nguyên liệu về rồi tự may.
Nguyên liệu chuẩn bị cho cha Khương là vải bằng sợi poli, cái này rất chắc chắn.
Đương nhiên cũng không quên Tiểu Thiết Đản, cô mua cho bé và Lôi Vân Bảo mỗi đứa một chiếc áo ba lỗ trắng tinh và một chiếc cặp nhỏ.
Đến phiên con của mình, Khương Thư Lan nhìn tới nhìn lui cũng không tìm được thứ thích hợp.
Cuối cùng cũng thấy được một tấm vải lụa đỏ rực, vừa mềm mại vừa mát mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận