Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 290:

Còn có Đinh Ngọc Phượng, nếu ba người bọn họ là nguyên nhân chính dẫn dụ sói tới đây, sợ là sẽ không trốn tránh được trách nhiệm.
Đội trưởng Triệu sau khi thốt ra lời này, sắc mặt của Tiêu Ái Kính cùng với Đinh Ngọc Phương lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Chỉ là việc đã đến nước này rồi, có nói thêm nữa cũng vô dụng.
Mà Khương Thư Lan ở bên cạnh không nhịn được nữa, cô thấp giọng nói với Chu Trung Phong: “Chúng ta xuống núi có được chưa vậy?”
Cô có chút mệt mỏi, đầu cũng đang hơi quay cuồng.
Chu Trung Phong không tự chủ được mà chậm rãi nói: “Được rồi.”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng ừm một tiếng, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua mặt đất: “Còn có măng của em nữa.”
Dứt lời, ánh mắt cô nhắm lại, trời xanh ngắt trên cao khiến cho đầu óc cô có chút mơ hồ, cũng có cảm giác rất buồn ngủ.
Khương Thư Lan không biết đây là di chứng do hoảng sợ, nỗi sợ mà vừa rồi cô đã cố gắng áp chế lại, mà lúc này đây, sau khi đã được thả lỏng, nhịn không được mà cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ.
Chu Trung Phong có chút lo lắng, lại còn buồn cười, nói với Hầu Tử và bốn mắt ở bên cạnh một tiếng: “Hai người giúp mang số măng này về đi.”
Dứt lời liền gật đầu với mấy người đội trưởng Triệu: “Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, đồng chí Thư Lan đang cảm thấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy về trước.”
Lúc này đây... Đội trưởng Triệu đang nói liên tục bỗng ngưng lại.
Đội trưởng Na ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút kỳ quái: “Không phải nói không có ai bị thương sao?”
Sao thấy Khương Thư Lan hình như không được ổn cho lắm vậy?
Không cần người khác phải giải thích, Miêu Hồng Vân nhịn không được mà nói: “Tiểu Khương bị mệt quá đó, vừa rồi cô ấy đã rất dũng cảm, còn dám đối mặt với sói, còn cầm khúc củi đẩy lui được sói nữa.”
Nếu là chị ấy chắc đã bị dọa cho ngất luôn rồi.
Tiểu Khương có thể kiên trì được lâu như vậy đã là lợi hại lắm rồi.
Lúc này đây, mặt đội trưởng Triệu cũng hiện lên một tia ngoài ý muốn: “Không ngờ Khương Thư Lan mới là anh hùng như vậy.”
Dứt lời, hắn ta liền nói với đội trưởng Triệu: “Trường hợp này anh hãy báo cáo với chính ủy Tống đi, mau thành lập tổ chức xử lý sói, tôi sẽ sắp xếp.”
Chuyện này không nên để quá lâu.
Càng xử lý sớm càng tốt.
Đội trưởng Triệu nhíu mày, nhưng nghĩ đến chuyện vợ mình khiến cho hắn ta không khỏi đau đầu: “Được rồi, chia nhau ra mà làm việc.”
Một bên khác, Chu Trung Phong cõng Khương Thư Lan, bước từng bước xuống núi.
Mà sức nặng ở phía sau lưng anh, dường như còn không nặng bằng những bao đồ anh phải vác mỗi lần anh làm nhiệm vụ.
Cô thực sự quá nhẹ rồi.
Vừa mới xuống núi, còn chưa đi vào cửa, đã bị Tiểu Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo ngăn cản: “Cô của cháu không bị sao chứ?”
“Dì xinh đẹp của cháu có bị sao không?”
Cả hai đứa nhỏ đều sốt ruột mà hỏi han.
Từ khi tiếng phố vang lên, tất cả mọi người đều biết đã có chuyện xảy ra rồi.
Mà đội trưởng Na mới từ bên ngoài về lại nghe thấy tiếng nói chuyện rất rõ là trên núi đã xảy ra chuyện, hai đứa nhỏ đương nhiên muốn chạy theo phía sau để gặp Khương Thư Lan.
Lại bị đội trưởng Na mỗi tay xách một đứa ném vào bên trong nhà.
Bà nội Na thì khóa cổng vào, như vậy coi như xong, hai đứa nhỏ sẽ không thoát ra ngoài được.
Phải liên tục trấn an suốt hai tiếng đồng hồ, bà nội Na mới cưỡng chế lại được cơn lo lắng, lúc nghe được bên ngoài có tiếng bước chân mới mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này vừa mở cửa ra bọn nhỏ lập tức chạy ra bên ngoài luôn.
Sốt ruột mà hỏi Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong thở dài một tiếng: “Cô ấy đang ngủ.”
Tiểu Thiết Đản cùng Lôi Vân Bảo lúc này ngữ khí mới chậm lại một chút, sau đó tóc liền dựng thẳng đứng lên, thanh âm cũng vô cùng gấp gáp: “Sói đâu? Sói ở đâu? Lão tử sẽ dùng súng bắn nó!”
Dám bắt nạt con người!
Là lời của Lôi Vân Bảo, ngữ khí này hoàn toàn giống hệt với của sư trưởng Lôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận