Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 889:

Tiếp sau đó lại lần lượt bưng lên mấy món ăn đặc sản ở thủ đô như vịt nướng Bắc Kinh, thịt lợn sốt băm nhỏ Bắc Kinh.
Khương Thư Lan nhìn thấy một loạt những món ăn ngon mà sững người.
Bà nội Chu ở bên cạnh thì kéo tay Khương Thư Lan, nói giọng hiền từ: “Bà cũng không biết cháu thích ăn gì nên bảo dì Lý đi học nấu vài món ăn Đông Bắc. Cháu nếm thử xem có đúng vị không?”
Khương Thư Lan lập tức không thốt nên lời.
Lúc này, cánh cửa bên ngoài bị gõ vang mấy cái.
Tiếng gõ cửa này đã cắt ngang bầu không khí yên tĩnh và ấm áp trong phòng tạm thời.
Khương Thư Lan vô thức mà nhìn qua.
Nhưng bà nội Chu không biểu hiện gì trên khuôn mặt mà chỉ nháy mắt ra hiệu với dì Lý, bà cũng không hề dừng lại hành động trên tay, lập tức gắp cho Khương Thư Lan một miếng thịt chiên nước mắm màu vàng ươm.
“Bà nghe Trung Phong nói là lâu rồi cháu chưa được ăn đồ ăn Đông Bắc, cháu ăn thử đi.”
Bà nội Chu quá bình tĩnh, bà bình tĩnh đến mức Khương Thư Lan vừa mới bị tiếng gõ cửa lúc nãy làm cho sốt ruột và tò mò cũng dịu xuống.
Cô nếm thử một miếng thịt chiên nước mắm, dì Lý làm có vị chua ngọt, đúng là vị mà Thư Lan thích ăn nhất.
Vừa cắn vào thì miếng thịt đã trào nước tương ra, phần da thịt cũng khá giòn, mùi vị cực kỳ ngon.
Khương Thư Lan không khỏi nói hai từ: “Ngon lắm ạ.”
Điều này khiến cho bà nội Chu hớn hở ra mặt, lại gắp cho cô thêm một miếng nữa: “Cháu ăn nhiều một chút đi, cháu gầy quá.”
Bà còn chưa nói hết lời thì dì Lý đã dẫn Thiệu Thành Quân ở bên ngoài đi vào. Thiệu Thành Quân vừa nhìn bữa cơm phong phú trên bàn thì cũng không nhịn được mà tặc lưỡi.
Nhà họ Chu này trông thì có vẻ không lộ liễu gì bên ngoài nhưng nhìn bàn cơm phong phú này xem, cho dù là người trong đại viện thì cũng không dám chắc là ăn được đầy đủ như thế này.
Mà trong lúc Thiệu Thành Quân đang quan sát thì bà nội Chu cũng không quên ấn cái tay Thư Lan đang gắp trên đĩa rau xuống, tiếp tục gắp cho cô: “Cháu nếm thử vịt nướng Toàn Tụ Đức này đi, đặc sản thủ đô của chúng ta đấy.”
Vịt nướng vàng óng, da bóng loáng lại giòn dễ nhai, mùi rất thơm và cực kỳ ngon miệng.
Khương Thư Lan vốn đang thất thần, cô đang xem người tới là người nào, trông khá giống với Thiệu Tử Quyên lúc trước.
Thế nhưng có sự nhiệt tình của bà nội Chu, Khương Thư Lan hoàn toàn đắm chìm trong đồ ăn ngon.
Vịt nướng quá thơm, da giòn còn chút vị của hạt tiêu, lấy thịt chấm với nước tương ăn kèm với dưa chuột xanh thái lát mỏng. Cô vừa cắn một miếng thì đã cảm nhận được hương thơm đặc trưng và chút vị thanh mát.
Vừa ăn một miếng mà Khương Thư Lan đã không ngừng lại được.
Không thể không nói, bếp trưởng đúng là bếp trưởng, vịt nướng này còn ăn ngon hơn lần trước cô làm ở ngoài biển đảo.
Bên này, một người cực kỳ để tâm săn sóc, một người thì tập trung ăn uống.
Không ai có ý mở lời với Thiệu Thành Quân, lúc sau anh ta thật sự không nhịn nổi nữa bèn nói: “Bà nội Chu, quấy rầy bà rồi.”
Giọng nói anh ta cực kỳ khách sáo, nếu lúc trước trong lời nói của anh ta còn có chút coi thường thì sau khi bước vào căn nhà này đã hoàn toàn không còn nữa.
Một màn ra oai phủ đầu không nặng không nhẹ này khiến cho Thiệu Thành Quân khá khó khăn và lúng túng.
Lúc này bà nội Chu như mới hoàn hồn lại, bà cầm khăn lau tay rồi nâng mắt kính lên, nhìn anh ta với vẻ chăm chú: “Cháu là người nhà họ Thiệu à? Tên là gì nhỉ?”
Giọng điệu này đúng là không hề có chút quan tâm nào, chỉ toàn là vẻ nghi ngờ đúng mực.
Thiệu Thành Quân đúng là chịu thua, anh ta lập tức đưa quà tặng cho dì Lý rồi nói: “Bà nội Chu, đã lâu rồi bà không ở ngõ Mạo Nhi nên chắc là không nhận ra cháu. Cháu là trưởng nam đời thứ ba của nhà họ Thiệu, Thiệu Thành Quân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận