Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 334:

Sư trưởng Lôi ngẩng đầu nhìn lên, lúc thấy người vừa tới là Chu Trung Phong thì lập tức có chút ngạc nhiên: “Tới đón đứa nhỏ sao?”
Hai đứa nhỏ ở nhà họ Lôi chơi rất vui vẻ, ngoài Thiên Lôi miệng không được tốt cho lắm, không thấy đi ra ngoài, thì hết thảy mọi chuyện đều tốt, cũng có thể coi là như vậy.
Chu Trung Phong gật đầu.
“Ngoài đón đứa nhỏ, còn có chuyện khác muốn nói với chú sao?”
Sư trưởng Lôi buông tờ báo đang cầm trong tay xuống.
Chu Trung Phong gật đầu, anh lễ phép nói: “Lãnh đạo, không phải hôm qua chú hỏi cháu tại sao lại biết rõ rằng hai con sói ở phía sau thác nước đúng không?”
Ngày hôm qua, lúc đang báo cáo.
Sư trưởng Lôi đã đưa ra nghi vấn.
Thân là lãnh đạo lâu năm, ánh mắt đương nhiên là rất sắc bén, vừa nghe có thể thấy rõ được vấn đề bên trong.
Nhưng khi ấy Chu Trung Phong vẫn chưa trực tiếp trả lời.
Anh lựa chọn việc quay về hỏi Khương Thư Lan trước, anh phải đảm bảo là không có vấn đề gì hết thì mới dám đưa ra câu trả lời cho đối phương.
Sư trưởng Lôi gật đầu, ông ấy chỉnh lại kính lão, nhìn đối phương: “Đúng vậy. Nhưng sao hôm qua không trả lời chú mà phải để đến bây giờ?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Đúng là vì có vài chuyện hôm qua cháu chưa xác định được, hôm nay đã xác định được rồi ạ.”
“Hôm qua cháu không tiện nói, thực ra chuyện này còn có liên quan đến cả đồng chí Thư Lan nhà cháu nữa.”
Chu Trung Phong lập tức cười lên, đập tan vài phần lạnh lùng trước đó: “Chú cũng biết, lúc mấy người Thư Lan bị sói tấn công, bọn họ đang lấy măng ở rừng măng phía sau thác nước đó.”
“Cháu suy tính qua với cô ấy, nếu tìm quanh núi mà chưa thấy được sói, ngoài nơi đó ra thì không còn nơi nào nữa hết.”
“Nếu không thì chẳng khác nào mèo mù đi bắt chuột, sẽ bị đánh lén mất.”
Lời này nói ra, văn phòng lập tức trở nên im lặng.
Sư trưởng Lôi buông tờ báo xuống, ông ấy nhìn anh, ánh mắt lộ ra mấy phần lợi hại: “Cháu chắc chứ?”
Loại lý do này có thể lừa dối được người khác, nhưng không thể lừa được người từng trải như ông ấy.
Chu Trung Phong gật đầu, ngữ khí kiên định: “Cháu chắc chắn.”
Đây quả thực là đáp án mà anh có được từ phía Khương Thư Lan, anh không hề nói dối.
Chỉ là có sửa lại một chút mà thôi.
Thấy anh chắc chắn như vậy, sư trưởng Lôi nhìn anh một lát: “Trung Phong, bản thân làm gì thì sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện đó.”
Chu Trung Phong bình tĩnh đối diện với ông ấy: “Cháu vẫn luôn biết.”
Nếu như Khương Thư Lan có vấn đề, anh sẽ lập tức rời khỏi quân đội cùng với cô, anh sẽ cởi bỏ bộ quân trang mà mình vẫn luôn yêu thích trên người, cùng cô giải ngũ về quê.
Nhưng mà.... Nếu như không phải, anh không thể là người đầu tiên làm tổn thương đến Khương Thư Lan được.
“Được rồi, chú biết rồi.”
Sư trưởng Lôi bình tĩnh nhìn anh mấy giây đồng hồ: “Quay về đi!”
Chu Trung Phong gật đầu: “Cháu đi đón hai đứa nhỏ về nhà.” Dừng một lúc, lập tức bổ sung một câu: “Cháu có thể khiến cho Khương Thư Lan mất vui, có hai đứa nhỏ quay về sẽ giúp cô ấy vui lên.”
Sư trưởng Lôi ừm một tiếng.
Sau khi Chu Trung Phong rời đi rồi, ông ấy lựa chọn gọi điện thoại, điện thoại vang lên ba tiếng sau đó có người nhấc máy: “Giúp tôi điều tra quá khứ của đồng chí Khương Thư Lan, cùng với....” Dừng một chút: “Cùng với những bất thường gần đầy của Chu Trung Phong.”
Sư trưởng Lôi cúp điện thoại, đứng ở cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Chu Trung Phong ở dưới lầu, bao nhiêu từ ngữ định nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Đây dường như chính là hậu bối mà ông ấy xem trọng nhất, ông ấy không hy vọng anh sẽ đi sai đường.
Bởi vì đối với Chu Trung Phong mà nói, đường đi tương lai của anh rất rõ ràng, nếu như đã đi nhầm bước thì sẽ không còn đường sống nào nữa hết.
Nhà họ Khương.
Sau khi Chu Trung Phong rời đi rồi, Khương Thư Lan trầm tư một lúc mới phát hiện có một số việc nghĩ nhiều cũng vô ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận