Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 431:

Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô thu hồi ánh mắt, cô không biện giải cũng không tranh luận gì.
Cô nhận ra sĩ quan hậu cần nói đúng, không phải người chung một đường, tranh luận chỉ làm lãng phí thời gian thôi.
Cô không cần phải vì những người sống trong vũng bùn mà lãng phí thời gian.
Bởi vì đến cuối cùng cũng không có ý nghĩa gì cả.
Khương Thư Lan bình tĩnh nói: “Đồ ăn để ở đâu?”
Cô nói thẳng. Thấy cô không tranh cãi gì, mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, chị Ngưu cũng thế, nhưng sau đó chị ta nhanh chóng phản ứng lại: “À, ở bên cạnh hồ nước đó.”
Ở đó có tới ba sọt khoai tây.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Chỉ có khoai tây thôi à?”
Chị Ngưu gật đầu: “Cũng không phải vậy, do gió bão quét qua một cái nên đồ ăn gì cũng không còn, bây giờ nhà ăn chúng ta chỉ có khoai tây.”
Đây là họ cố ý làm khó Khương Thư Lan.
Các chiến sĩ đã ăn khoai tây lâu lắm rồi, nếu đồ ăn chỉ có mỗi khoai tây, cho dù nó được làm ngon cỡ nào thì cô cứ chờ đến lúc bị mắng đi!
Mỗi ngày đều ăn rồi ai mà chịu nổi nữa?
Giờ phút này, hệ thống bình luận bắt đầu bùng nổ.
[Đờ mờ, bà thím này thật không biết xấu hổ, cố tình đưa khoai tây người ta ăn đến nỗi chán ghét tới làm khó Thư Lan.]
[Đúng thế, dù Thư Thư có làm ngon cỡ nào thì người ta cũng không muốn ăn có đúng không?]
[A, tôi ghét nhất là loại người này, không thể nhìn được người khác tốt hơn mình.]
[+1, quả là không biết xấu hổ.]
[Trước tiên chúng ta không cần công kích bọn họ, chúng ta nhìn đến một mặt khác thử xem, tất cả khoai tây này không nhất thiết là chuyện xấu, mấy người biết khoai tây là cái gì không?]
[Chẳng lẽ không phải là khoai tây à?]
[Cái này ai mà chẳng biết.]
[Đúng thế, đây là khoai tây, không lẽ mọi người quên rồi sao? Quốc gia của chúng ta có rất nhiều địa phương lấy khoai tây làm thức ăn chính, bọn họ ăn lâu như vậy mà vẫn không ngán, nước ngoài còn có khoai tây chiên đấy, tôi hỏi mấy người cái đó ăn có ngon hay không?]
[Đối với tôi thì khoai tây chiên rất ngon, nhưng mà khoai tây chiên tốn nhiều dầu lắm, mà nhà ăn của Thư Thư ở cái thời đại này, sao họ bỏ được nhiều dầu như thế mà chiên khoai tây? Đấy không phải là muốn mạng của nhà ăn sao?]
[Ngoại trừ khoai điều, còn có bánh khoai tây, bánh khoai tây trứng gà, bánh khoai tây ớt xanh, những thứ đó đều ăn ngon mà đúng không? Tôi ăn bốn năm đại học mà vẫn chưa ngán.
Thậm chí lúc tôi ra làm việc rồi, tôi còn vô cùng vô cùng nhớ tới bánh khoai tây đó, tôi còn làm thử nữa. Bỏ bột mì và trứng gà vào chung, sau đó trộn đều.
Tiếp theo thái khoai tây thành sợi, rồi bỏ vào trộn chung, đặt một cái chảo lên, đợi chảo nóng, bắt đầu chiên đến khi hai mặt chín vàng, cắn ở trong miệng giòn giòn, lại còn cực kỳ thơm.]
[Xong rồi, vừa nghe tới đồ ăn ngon, tôi liền đói bụng.]
[Tôi cũng vậy.]
[Đừng có ngắt lời, tôi muốn ngồi xổm nghe cách làm món ăn, trở về tôi sẽ tự làm.]
[Vậy để tôi nói tiếp, bánh khoai tây trứng gà thì khác một loại, đó chính là bỏ trứng gà vào trộn chung, rồi bỏ riêng nó vào chảo tráng mỏng, còn khoai tây thì đi xào, sau đó cuốn vào bánh đã tráng mỏng, một lớp khoai tây, một lớp bánh, bánh thì mềm mềm, khoai tây giòn giòn, cắn một cái vừa thơm vừa mềm, tôi hỏi mấy người này, mấy người có muốn ăn không?]
[Còn phải hỏi, tất nhiên là muốn ăn rồi.]
[Ngay cả bánh khoai tây ớt xanh cũng không khác mấy bánh khoai tây, chỉ cần xào ớt xanh và khoai tây cùng nhau, vừa cay vừa tê tê, ăn rất đã ghiền, tôi nói thật, loại bánh như này sẽ không có người nào từ chối được đâu.]
Nhớ trước đây, nhà ăn ở đại học có mấy chục ngàn người, bọn họ ăn mấy năm, vậy mà bánh khoai tây vẫn bán chạy nhất, đi trễ một chút sẽ hết ngay.
Khương Thư Lan xem bình luận xong, cô không thể không nói, mỗi lần bình luận đều xuất hiện quá ư là đúng lúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận