Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 498:

Khương Thư Lan nhẹ tiến lên ôm lấy Lê Lệ Mai, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn em, Lệ Mai.”
Lê Lệ Mai cứng đơ, cô ấy có hơi thất thố, hai tay để giữa không trung, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
Không biết qua bao lâu, Khương Thư Lan buông cô ấy ra, Lê Lệ Mai luống cuống tay chân, mặt cô ấy đỏ bừng, khô khan nói: “Chị, chị Thư Lan, em đi vệ sinh.”
Khương Thư Lan cho rằng cô ấy mắc tiểu đến sắp hỏng rồi, cho nên cô vội vàng thúc giục: “Em nhanh đi đi.”
Chờ ra khỏi nhà tranh, sau khi chắc chắn Khương Thư Lan không nhìn thấy mình.
Lê Lệ Mai mới đứng đó nhảy lên nhảy xuống, chờ nhảy nhót xong rồi, hai tay cô ấy nắm chặt, gương mặt đỏ bừng: “Chị Thư Lan ôm mình, chị Thư Lan ôm mình.”
“A!”
Quá vui vẻ, Lê Lệ Mai trực tiếp nhào lộn ba cái.
Hầu Tử và bốn mắt từ bên ngoài trở về, họ trơ mắt nhìn Lê Lệ Mai giống như một con khỉ đang nhào đến trước mặt bọn họ.
Cô ấy vẫn đang lộn ngược.
Sáu con mắt nhìn nhau.
Hai người họ: “…”
Một lúc lâu sau, hai người mới phản ứng lại: “Đồng, đồng chí Lê?”
Cô ấy đây là đang… Nhào lộn sao?
Đầu Lê Lệ Mai hướng xuống dưới, lúc cô ấy nhìn họ sẽ luôn cảm thấy bị đảo ngược, cảm giác rất sảng khoái.
Cô ấy làm như không có việc gì mà nhảy một cái, Lê Lệ Mai đứng thẳng, đưa tay quạt quạt gương mặt đỏ bừng của mình: “Nóng quá, tôi nhào lộn cho mát.”
Hầu Tử: “….”
Bốn mắt: “…”
Chẳng phải nhào lộn sẽ nóng hơn sao?
Đây mà là mát mẻ ư?
Sao cách để mát mẻ của đồng chí Lê lại đặc biệt như vậy?
Lê Lệ Mai lười phản ứng lại bọn họ, cô ấy nghỉ ngơi một chút rồi dẫn Khương Thư Lan đi hái vải.
Cây vải sinh trưởng ở sau sườn núi của dân tộc Lê, gió thổ qua, lá xanh lay động xào xạt, trái cây màu đỏ mọc đầy cành, đón gió thổi tung bay, lung lay sắp rớt.
Khương Thư Lan chưa từng thấy cây vải, càng đừng nói đến cây vải đâm hoa kết trái, cho nên lúc thấy một màn như vậy, cô không khỏi trừng to đôi mắt: “Cây vải lớn như vậy sao? Lại còn kết nhiều quả như thế?”
Cây vải giống như cái quạt, xòe ra một nửa vòng tròn, vải trên cành rũ xuống từng chùm đang lung lay sắp đổ, trông rất vui mắt.
Lê Lệ Mai gật đầu, cô ấy không khỏi kiêu ngạo: “Đây là cây vải trăm năm của dân tộc Lê chúng em, nó kết trái vô cùng ngọt.”
Vừa dứt lời, Lê Lệ Mai liền giống như con khỉ, cô ấy nhanh chóng leo lên, giơ tay hái xuống một chùm lớn, cô ấy quăng xuống cho Khương thư Lan: “Chị Thư Lan, chị chụp này.”
Khương Thư Lan vội chụp lấy, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô bị quả vải làm cho phát ngốc.
Quá nhiều, thật sự là quá nhiều!
Một lúc lâu sau, Lê Lệ Mai đã ném quả vải đỏ rực xuống đầy đất.
Khương Thư Lan cũng không ôm xuể, vì thế cô một bên ăn, một bên ôm, vải vừa mới hái xuống nên vô cùng ngọt mát ngon miệng, lại còn đầy nước.
Hương vị vô cùng tươi mới.
Một quả rồi lại một quả, vốn dĩ không dừng lại được.
Lê Lệ Mai nhìn cô ăn đến cực kỳ vui vẻ, cô ấy cũng vui, Lê Lệ Mai nhảy từ trên cây xuống, cô ấy lấy cái rổ rồi bỏ vải vào bên trong.
“Chị Thư Lan, bao nhiêu đó chị mang về ăn đi, chờ chị ăn xong chúng ta lại tới đây tiếp, đợi tới tháng tư, vải này vẫn sẽ có, chờ tới tháng năm sẽ có thêm vải thiều và quế vị, chị đừng lo, không nói tới cái khác, chỉ cần chị tới dân tộc Lê của chúng em, em sẽ để chị ăn vải đến no luôn.”
Khương Thư Lan nhìn cái rổ to như vậy, cô ngây ngốc: “Lệ Mai, chị không cần nhiều như vậy đâu, chị chỉ mang về một ít để cho bọn nhỏ nếm thử hương vị là được rồi.”
“Trẻ con sao?”
Lê Lệ Mai buông thứ trong tay xuống: “Chị Thư Lan, chị có con hả?”
Giọng điệu cô ấy nhảy nhót: “Con trai hay con gái vậy? Đó có phải là một bé gái xinh đẹp giống chị không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận