Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 330:

Anh thậm chí còn rất kiên nhẫn mà dạy cô: “Nhìn thấy đế dừa không? Bên trong có ba con mắt, hai con mắt là giả, một con mắt là thật, con mắt thật thường ở vị trí giữa, em chỉ cần mở phần thịt trắng bên trong ra, là có thể uống được nước ở bên trong rồi.”
“Nếm thử một chút không?” Anh nói xong phương pháp mở ra, thuận tiện đưa quả dừa đã gọt xong cho cô.
Khương Thư Lan thực sự có chút lo lắng không biết anh có bị thương không, nhưng nhìn thấy phong thái bình tĩnh của Chu Trung Phong, loại bình tĩnh này dường như rất cuốn hút người khác.
Sự chú ý của cô cũng theo đó mà bị dời đi.
Khoét một lỗ trên đỉnh quả dừa, cứ vậy mà lộ ra được cái lỗ nhỏ.
“Thử đi.” Chu Trung Phong thúc giục cô.
Khương Thư Lan ừm một tiếng, nước dừa rất tươi, mang theo hương vị trong vắt tinh khiết tràn quanh đầu lưỡi.
Cô lại uống thêm ngụm nữa, thực sự rất tinh khiết, cô hơi mím môi lại, cẩn thận mà nhấm nháp: “Hương vị ngon lắm.”
Chu Trung Phong nở nụ cười: “Vậy em cứ uống trước đi, anh đi tắm rửa một lát.”
“Đợi lát nữa anh sẽ đi tìm em có chuyện.”
Khương Thư Lan ôm quả dừa thử một chút, mặt cũng hồng lên, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Không phải là như cô nghĩ đó chứ?
Giữa ban ngày ban mặt như vậy không được tốt cho lắm.
Nhưng mà chỉ một lúc sau, Chu Trung Phong đóng cửa lại, đóng cả cửa sổ, bảo đảm cho bên ngoài không có bất kỳ ai tiến vào được rồi.
Lúc này anh mới kéo Khương Thư Lan vào phòng ngủ, mặt Khương Thư Lan đỏ như nhuốm máu, cô có chút không dám nhìn anh.
Khương Thư Lan thậm chí còn suy nghĩ xem nên từ chối anh như thế nào, vào ban ngày như vậy thường xuyên sẽ có người tới làm khách, nếu bị nhìn thấy thì không tốt chút nào.
Lúc cô còn đang vắt óc suy nghĩ, Chu Trung Phong mở miệng: “Thư Lan, anh không cần một đáp án là lời nói dối, em mau nói tại sao em biết được hai con sói ẩn đằng sau thác nước đi? Sao lại biết có người sẽ vì hút thuốc mà bị thương?”
“Không được phép gạt anh, anh cần một lời nói thật chứ không phải lời nói dối.”
Thanh âm bình tĩnh, mang theo mấy phần hoài nghi.
Chỉ trong nháy mắt, huyết sắc trên mặt Khương Thư Lan như thể tan biến hết.
Mấy suy nghĩ nhạy cảm trong đầu cô, nháy mắt đều biến mất không còn gì nữa.
Anh đang muốn truy cứu sao?
Hay là đang hoài nghi cô?
Khương Thư Lan rơi vào trầm mặc, cô có thể nhìn được khu bình luận, còn có thể biết được hoàn cảnh vị trí của bọn họ.
Chẳng qua chỉ là một vở kịch truyền hình, một câu chuyện, còn là một câu chuyện được bịa ra.
Nhưng mà liệu cô có thể nói cho anh biết được không?
Cô có thể tin tưởng ra cho anh được không?
Khương Thư Lan quả thực không xác định được, cô không xác định được rằng Chu Trung Phong có đáng để cô tin tưởng hoàn toàn hay không.
Hơn nữa cha mẹ ruột của cô, người cha người mẹ yêu thương cô vô điều kiện hơn hai mươi năm qua cô còn chưa dám nói.
Người mới biết được hơn một tháng như Chu Trung Phong, liệu có đáng để cô đánh liều?
Khương Thư Lan lâm vào do dự, thấp thỏm cùng với lo lắng.
Thấy Khương Thư Lan im lặng được một lát rồi, ánh sáng trong mắt của Chu Trung Phong chậm rãi mà trở nên ảm đạm.
Không biết qua bao lâu, nắm tay đang nắm chặt của anh liền buông ra, cố gắng khiến cho ngữ khí của mình dịu đi vài phần để không gây áp lực cho đối phương.
“Em cứ suy nghĩ đi, sáng mai cho anh đáp án cũng được.”
Nói xong, khi anh chuẩn bị xoay người rời đi. Khương Thư Lan tiến đến kéo cổ tay anh, nhẹ giọng nói: “Không cần suy nghĩ nữa, em sẽ cho anh đáp án ngay bây giờ.”
Chu Trung Phong đầy chờ mong mà nhìn cô.
Khương Thư Lan tránh đi ánh mắt của anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em không thể nói ra chân tướng cho anh được, anh chỉ cần biết em sẽ không hại anh là đủ rồi.”
Chuyện có thể nhìn được khu bình luận, cô vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn mà nói cho anh được.
Cô chỉ có thể xin lỗi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận