Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 294:

Anh cầm lấy một lúc sáu quả trứng, sau đó thu tay lại: “Cảm ơn.”
Nhìn động tác thành thạo kia, hiển nhiên là thường xuyên tới để cướp bóc rồi.
Sĩ quan hậu cần đều nhanh chóng tức giận đến trợn trắng mắt lên.
Chu Trung Phong sau khi lấy xong trứng muối vẫn chưa đi mà tiếp tục hỏi: “Người bị sốt ngoài nấu cháo với trứng muối ra, còn có đồ ăn gì để bồi bổ không?”
Sao lại hỏi như vậy, mặt trời mọc đằng tây rồi sao?
Lúc trước khi Chu Trung Phong ở ký túc xá, anh chính là người ở căn tin nhiều nhất.
Cho dù sau này khi chuyển tới ở ký túc xá hai người, ở ký túc xá cũng có thể nấu cơm, anh cũng chưa bao giờ động tay động chân vào việc nấu nướng, vẫn luôn đến căn tin để ăn.
Hôm nay diêm vương lạnh lùng này lại đột nhiên đi nấu cơm như vậy sao?
Sao lại lạ như vậy chứ?
“Không biết sao?”
Chu Trung Phong có chút thất vọng, sao sĩ quan hậu cần này lại vô dụng như thế chứ!?
Ngay cả mấy món ăn bồi bổ cũng không biết.
Biểu cảm ghét bỏ kia anh không che giấu được khiến cho sĩ quan hậu cần phải tức giận.
“Mắc bệnh gì vậy?”
“Bị sốt.”
Một người bị sốt thì nên bồi bổ như thế nào?
Không phải cứ để vậy vài ngày là sẽ đỡ sao?
Nhưng mà thấy bộ dạng của Chu Trung Phong thực sự rất nghiêm túc, sĩ quan hậu cần đành nuốt hết suy nghĩ của mình vào trong bụng: “Cháo nấu cùng với trứng vịt muối là nhiều dinh dưỡng nhất rồi, nếu như muốn thêm dinh dưỡng thì có thể bổ sung cho cô ấy một ít rau xanh cũng được, cho thêm rau xanh vào bên trong cháo.”
“Hết rồi sao?” Chu Trung Phong thất vọng nói.
Sĩ quan hậu cần nói: “Chỉ là người bị sốt bình thường, cậu còn muốn nấu cả một bàn tiệc sao, người bệnh có thể ăn hết được không?”
“Không phải phó đoàn Chu lần trước bị sốt lúc đi huấn luyện cũng không thấy cậu đòi hòi gì sao?”
Lúc quay về vẫn ăn nửa cái bánh bột ngô giống như mọi người. Sao lần này bị sốt lại phải chiều chuộng như vậy?
Sĩ quan hầu cần như thể đột nhiên nhận ra được gì đó, ánh mắt sáng lên, kỳ quái mà hỏi han: “Ai bị sốt vậy?”
Sắc mặt Chu Trung Phong không chút thay đổi: “Vợ của tôi.”
Quả nhiên là đúng với suy đoán của cậu ấy.
Sĩ quan hậu cần nâng tay lên vỗ vỗ vai của Chu Trung Phong, trêu ghẹo: “Đúng là người đã có gia đình rồi có khác.”
Nhìn không khác nào cây sắt được mài thành sợi chỉ.
Chu Trung Phong cũn không nhìn cậu ấy, quay đầu bước đi luôn, vợ anh còn đang đợi anh ở nhà, anh vẫn đang cảm thấy rất lo lắng.
Nhìn Chu Trung Phong vội vã rời đi, sĩ quan hậu cần cũng không tức giận, nhân tiện nói: “Vậy cậu nấu cả canh trứng đường đỏ cho cô ấy nữa đi, cái này chắc cũng biết nấu đúng không?”
Chu Trung Phong dừng bước một lúc, quay đầu lại thúc giục: “Nấu như thế nào vậy, anh mau nói nhanh chút đi.”
Anh còn đang vội vã muốn quay về nhà.
Sĩ quan hậu cần: “...”
“Đầu tiên là đun nước sôi rồi cho đường đỏ vào bên trong, đập trứng vào quấy lên rồi đổ vào cho bung ra.”
“Cảm ơn.”
Chu Trung Phong nghe xong thì xoay người rời khỏi đó luôn, khoảng cách của các bước chân rất lớn, tốc độ cũng vô cùng nhanh.
Mấy sĩ quan hậu cần ở căn tin nhìn theo bóng dáng của Chu Trung Phong, cảm khái nói: “Cưới vợ cũng có ma lực lớn thật đó, có thể khiến cho diêm vương lạnh lùng có được chút hơi ấm như vậy.”
Nói xong đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Tiểu Lưu ở căn tin: “Tiểu Lưu, cậu tới phòng bếp rót cho phó đoàn Chu nửa bình Thiêu Đao Tử đi.”
Vừa rồi cậu ấy lại quên mất.
Người đang bị sốt chà rượu lên người cũng có tác dụng rất tốt.
Tiểu Lưu ở căn tin buông con dao thái đồ ở trong tay xuống, cầm theo rượu Thiêu Đao Tử mà đuổi theo.
Nhưng mà dù Tiểu Lưu tự cho rằng mình chạy rất nhanh, thế nhưng mãi khi tới nhà họ Chu rồi vẫn chưa đuổi theo được người.
Thiếu chút nữa khiến cho người ta mệt chết rồi.
“Phó đoàn Chu, sĩ quan hậu cần kêu tôi mang cho anh ít rượu Thiêu Đảo Tử, để lau lên cơ thể người bị ốm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận