Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 276:

Cô ta sau khi theo Cao Thủy Sinh thì đều phải sống những ngày bần hàn, ăn bữa này vẫn phải lo cho bữa sau.
Những chuyện này mấy người đàn ông thì biết thế nào được?
Cuộc sống mà chỉ có tình yêu thì có sống được không?
Cuộc sống nếu muốn sống tốt thì phải cố gắng thật nhiều, phải có thật nhiều tiền, phải có công việc, có thể diện, mà Cao Thủy Sinh lại chỉ có hai bàn tay trắng.
Còn tương lai những thứ kia Trâu Dược Hoa đều có hết.
Trịnh Hướng Đông không ngờ được rằng Giang Mẫn Vân lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Chỉ có thể nói, phụ nữ nếu đã tuyệt tình thì ai nấy cũng đều giống như nhau hết.
Hắn xua tay, thanh âm thâm trầm: “Bỏ đi, tôi sẽ không nói với anh ta, cô phải đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi muốn có được địa chỉ của Chu Trung Phong, có thể lấy được không?”
Giang Mẫn Vân: “Chỉ cần anh không nói ra chuyện Cao Thủy Sinh, đương nhiên là tôi có thể làm được rồi.”
Hai bên lập tức tán thành với nhau.
Giang Mẫn Vân xoay người rời đi.
Trịnh Hướng Đông đi tới nhà ngang để rời đi, nhìn thấy không trung ảm đạm ngữ khí, hắn thì thào: “Khương Thư Lan, chờ anh tới tìm em.”
Cho dù cô có chạy đến chân trời góc bể nào, hắn cũng có thể tìm được cô.
.....
Hải đảo.
Khương Thư Lan đều đã dọn dẹp xong xuôi từ trong ra ngoài, lại cầm máy may nhìn một hồi lâu, bởi vì chưa mua được vải nên cũng sẽ chưa dùng gì đến.
Ban ngày mấy đứa nhỏ đều chơi ở nhà họ Lôi, cô vậy mà lại được nghỉ ngơi một lúc, rót cho mình một ly trà mát, thảnh thơi mà uống.
Đợi đến chiều, lúc Vương Thủy Hương đi đến cửa: “Thư Lan à, bọn chị muốn đi lên núi hái măng, em có đi cùng không?”
Măng mùa xuân là thứ rất tốt, có thể trực tiếp sào lên để ăn, cũng có thể phơi nắng sau đó sào với thịt để ăn.
Còn có thể làm thuốc, có thể nói cả thảy đều rất có ích.
Chỉ là nếu Khương Thư Lan lên núi, chiều đến sau khi mấy đứa nhỏ đi chơi về sẽ không tìm thấy cô.
Cảm giác vào không được ra cũng không xong này, cô cũng đã từng trải qua rồi.
Vì vậy Khương Thư Lan chưa lập tức đồng ý ngay, mà là đi sang nhà bên cạnh một chuyến.
Nhắn với bà nội Na một câu: “Thím à, cháu với chị Thủy Hương muốn lên núi hái măng, nếu hai đứa nhỏ nhà cháu quay về, phiền thím nói với hai đứa nó một tiếng, kêu bọn chúng ở nhà đợi cháu.”
Bà nội Na đương nhiên không những đồng ý mà còn xua tay nói: “Hai cháu cứ đi đi, nếu hai đứa nhỏ quay về thì cứ để hai đứa nó qua nhà thím chơi, thím sẽ nấu cơm cho, cháu đừng lo lắng.”
Con dâu không sinh cháu nên bà ấy rất quý trẻ con.
Khương Thư Lan nói cảm ơn với bà nội Na, lúc cô ấy rời đi, Miêu Hồng Vân cũng đi theo luôn.
Cả ba đều là người không có công việc nên có rất nhiều thời gian rảnh.
Chỉ là Khương Thư Lan hoàn toàn không ngờ được rằng, mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, bọn họ vừa rời đi thì phía sau Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo cũng vừa quay lại.
Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản đang ghép cây kem lại, còn đang tỏa ra khí lạnh.
Hai người đều tò mò mà nuốt nước miệng, tròng mắt không chuyển mà nhìn chằm chằm vào cây kem, nhưng cũng chưa cắn miếng nào.
Nhanh chóng chạy về nhà mình gõ cửa.
Kết quả là cửa bị khóa rồi.
Bà nội Na ở bên cạnh nghe được động tĩnh nhanh chóng đi ra đó: “Thiết Đản, Lôi Vân Bảo đó có phải không?”
Hai đứa nhỏ đều đã quen bà nội Na rồi, lúc này liền lên tiếng: “Là bọn cháu đây ạ.”
Bà nội Na mở cửa, vẫy tay với bọn họ: “Mau vào đây đi, Tiểu Khương đi lên núi hái măng rồi, lát mới quay lại, hai đứa mau qua bên này chơi đi.”
Hai đứa nhỏ đều đồng thời có hơi thất vọng.
Thiết Đản nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, thấp giọng nói: “Chỉ là bọn cháu vất vả lắm mới vác được cây kem về cho cô!”
Lôi Vân Bảo cũng vuốt cây kem, phát hiện bên trong gói bọc kem toàn là nước hết rồi, nhất thời không khỏi tiếc nuối, cau mày nói: “Kem bị chảy hết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận