Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 147:

Nghe được Khương Thư Lan nói lời này, lập tức có chút tâm động, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ đang bế trong lòng, sợ Khương Thư Lan phát hiện ra điểm khác thường.
Định bỏ qua, hàng hóa vẫn quan trọng hơn.
Hàng hóa lần này thu hoạch được đông tỉnh, bọn họ tha hồ mà thu được lại tiền, vội vã mang theo hàng hóa đi đến địa phương kế tiếp mà tìm người mua.
Đang lúc người phụ nữ kia định từ chối.
Vẻ mặt Khương Thư Lan cảm kích, thanh âm mềm mại nói: “Chị à, tôi biết tâm địa chị tốt, không so đo với tôi, nhưng chúng ta đều mang con đi xa nhà, tôi biết trông con rất khó, dọa chị sợ mất rồi, tôi cảm thấy rất băn khoăn, nếu không muốn nhận áo bông, vậy tôi bồi thường cho chị năm đồng có được không?”
Bồi thường như vậy thực sự là rất dày.
Không những cho áo bông, còn bồi thường cả năm đồng nữa.
Tuy người phụ nữ này có hơi ngây người, cô ta còn có chút do dự ngập ngừng.
Một chuyến chạy đi chạy lại này của cô có thể thu được bao nhiêu chứ?
Tiểu Thiết Đản bên cạnh cảm thấy cô mình rất kỳ quái, cậu bé gắt gao nắm chặt lấy tay cô mình.
Sau khi nghe được lời này, không khỏi nhỏ giọng nói với người phụ nữ kia: “Cha cháu cho mẹ cháu nhiều tiền lắm, lần trước mẹ cháu đụng phải một người già, cũng bồi thường cho người ta mười đồng đó!”
Lời này vừa nói ra, Khương Thư Lan cũng không khỏi lén cho Tiểu Thiết Đản một ánh mắt tán thưởng.
Ai mà nghĩ một đứa nhỏ như vậy sẽ nói dối cùng với cô chứ?
Hơn nữa lại còn thông minh như vậy.
Hóa ra, đây là cô gái ngốc nhà giàu ở nông thôn.
Điều này khiến người phụ nữ đeo khăn đang bế đứa nhỏ trong lòng ngực kia tin luôn, thần sắc thoải mái hơn vài phần, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Thiết Đản, lộ ra vài phần đánh giá: “Đây là con cô sao?”
Đứa nhỏ có chút đen nhẻm, lại bệnh tật, vừa nhìn liền thấy muốn bán cũng khó mà bán được.
Nhưng điều kiện này của Khương Thư Lan khiến cô ta có chút tâm động rồi, cô đi từ phương Nam đến phương Bắc, áo bông trên người quả thực không ấm chút nào, hơn nữa lúc này lại còn có thể kiếm được thêm năm đồng.
Đây là chuyện tốt khó khăn lắm mới kiếm được.
Về phần Khương Thư Lan là cảnh sát thì sao?
Người phụ nữ tàn nhang kia hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, Khương Thư Lan nhìn qua thực sự chẳng khác nào người phụ nữ vô hại.
Vừa nhìn là biết là người mềm mỏng dễ so đo, cảnh sát sẽ không có tính cách như vậy, có ai là cảnh sát mà không mạnh mẽ nhanh nhẹn đâu?
Khương Thư Lan nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy, ở nhà tôi luôn cãi nhau với mẹ chồng, chồng tôi thương tôi nên đưa tôi và con đến nơi mà anh ấy làm để sống.”
Lời này thật ra là để tăng thêm vài phần chân thật.
Có người vợ nào mà không có lúc bất hòa với mẹ chồng chứ? Nhưng người phụ nữ này nhìn xinh đẹp như vậy, khó trách chồng cô đón cô ấy về đơn vị mình làm để sống.
Vì vậy, người phụ nữ đội khăn cuối cùng không còn chút hoài nghi nào nữa, cô ta đổi tay bế đứa nhỏ, đưa cánh tay trái ra, ngữ khí khủng bố hơn mấy phần.
“Cánh tay này của tôi bị bỏng rồi, năm đồng chắc chắn không đủ đâu, đến tiền thuốc còn chưa đủ nữa.”
Khương Thư Lan khó xử, cô cắn môi: “Chị, tôi không kiếm tiền, chồng tôi lại hay chê tôi hoang phí, lúc này mới quay về chưa nhận được tiền lương của anh ấy để quản lý, vậy nên hiện tại tôi cũng chỉ có nhiều nhất năm đồng mà thôi, vậy chị đi theo tôi đến chỗ chồng tôi đi....”
Thấy đối phương trở nên cảnh giác, Khương Thư Lan cúi đầu thẹn thùng, trên mặt liền đỏ ửng lên: “Chồng tôi luôn luôn nghe lời tôi.”
Chỉ cần mở miệng ra là muốn đòi tiền cũng được.
“Vậy chị đi cùng với tôi, để tôi nói với chồng tôi một tiếng.”
Điều này khiến người phụ nữ mặt tàn nhang đầu trùm khăn liếc mắt nhìn cô một cái, chậc một tiếng, không rõ được ý tứ lúc này.
“Được rồi, cô cũng may mắn đó!” Người phụ nữ mặt tàn nhang đầu trùm khăn nói: “Dẫn đường đi, mấy người ở toa xe nào vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận