Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 645:

Có thể nói, bộ đội không những không “hố” họ mà còn giúp họ giải quyết kế sinh nhai. Như thế người dân trong tộc Lê sao có thể không cảm kích Chu Trung Phong và Khương Thư Lan chứ?
Phải biết rằng, ban đầu khi mọi người phản đối kịch liệt nhất, là vợ chồng bọn họ tiếp tục kiên trì. Nếu không có họ, người trong tộc Lê cũng sẽ không nhận được lợi ích thực tế như bây giờ.
Lời nói khiến Khương Thư Lan hơi trầm mặc, cô theo bản năng nhìn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong gật đầu: “Nhận lấy đi, hay là như này, chúng tôi trả lại mọi người số tiền tương đương.”
Trước khi Lê Lệ Mai kịp phản bác, Chu Trung Phong lại nói: “Tộc trưởng Lê, cô nghe tôi nói hết đã. Bộ đội không thể lấy một cắc của nhân dân, đây là quy định. Khi trước cô tặng mận xanh là xét theo giao tình giữa cô và Thư Lan nhà chúng tôi, còn tổ yến lần này lại là tâm ý của cả tộc, hai chuyện này không thể đánh đồng.”
“Tấm lòng của mọi người, chúng tôi xin nhận, nhưng tiền này cũng là tấm lòng của chúng tôi, coi như là để cảm ơn tộc trưởng Lê và người trong tộc đi.”
Không thể không nói, Chu Trung Phong rất phúc hắc().
[Chú thích: (
) Phúc hắc: ngoài mặt nhìn lương thiện nhưng thực chất lại nham hiểm.]
Vốn số yến này là hành vi cá nhân của Lê Lệ Mai, bỗng chốc lại bị anh nâng lên thành hành vi của cả tộc.
Lần này hay rồi, trực tiếp đưa tiền, tiền trao cháo múc, xem Lê Lệ Mai còn cười nhạo tổ yến của anh là tổ yến thô như nào.
Sau khi Lê Lệ Mai phát giác được điều này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Chu Trung Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Rõ ràng người trong cuộc là Khương Thư Lan không hề ý thức được việc ấy.
Cô nhỏ giọng nói: “Lệ Mai, anh rể em nói đúng đó, việc nào ra việc đấy, người trong tộc Lê đã bận rộn lâu như vậy rồi, không thể để họ làm không công. Nếu em không nhận, hãy nghĩ đến đám trẻ con trong tộc đi, chúng đi chân trần, người thì gầy nhom. Cái khác không nói, em nhận tiền rồi đến hợp tác xã mua chút mì, chút thịt cho chúng ăn một bữa cũng tốt mà.”
Nghe Khương Thư Lan nói xong, Lê Lệ Mai im lặng. Tộc Lê vô cùng khốn khó, cô vẫn đang cố gắng nghĩ biện pháp, nhưng cô mới lên chức không lâu, muốn vực dậy cả tộc thì không phải chuyện một sớm một chiều.
“Được rồi Lệ Mai, em đã gọi chị là chị thì nghe lời chị đi.” Khương Thư Lan nói với mẹ Khương: “Mẹ, lấy cho Lệ Mai tám mươi tệ.”
Một cân tổ yến trả tám tệ, ở thời đại này đã là giá trên trời rồi. Nhưng Khương Thư Lan biết rằng, so với sau này thì giá ấy chẳng là gì cả.
Mẹ Khương đồng ý, quay người vào phòng lấy tiền. Từ sau khi họ đến, mỗi tháng Khương Thư Lan đều đưa ông bà tiền sinh hoạt.
Không lâu sau, mẹ Khương lấy tiền ra đưa cho Khương Thư Lan, Khương Thư Lan lại đưa cho Lê Lệ Mai.
Thấy Khương Thư Lan đưa cho mình tám đồng đại đoàn kết(), trong lòng Lê Lệ Mai rất hụt hẫng: “Chị, em đem tổ yến đến đây không phải vì muốn lấy tiền.”
[Chú thích: (
) Đồng đại đoàn kết: tiền thời xưa của Trung Quốc, có mệnh giá là 10 tệ.]
Cô ấy cũng không nghĩ tới chị lại tính toán rạch ròi với mình như vậy.
Khương Thư Lan nắm tay cô ấy, giọng nói chân thành: “Lệ Mai, chị biết em đối xử tốt với chị, nhưng em cần biết rằng, em không chỉ là Lê Lệ Mai, em còn là tộc trưởng Lê, em phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mọi người, hiểu không?”
“Số tiền này chị cũng không phải cho em mà là cho người trong tộc Lê, họ đã bận rộn như vậy, chị không thể để họ làm không công.”
“Hơn nữa, dù em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đám trẻ trong tộc chứ.”
Lời này một lần nữa khiến Lê Lệ Mai trầm mặc. Đám trẻ trong tộc còn không khỏe mạnh bằng một nửa trẻ con trong quân đội.
Nhìn Lôi Vân Bảo, Tiểu Thiết Đản rồi lại nhìn đám trẻ trong tộc, lòng Lê Lệ Mai hơi chua xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận