Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 505:

“Kết quả thế nào?”
Khương Thư Lan không khỏi nói: “Chẳng lẽ bọn họ còn có thể không ăn sao? Thật sự không thể nào, bọn họ đóng quân ở rừng cao su đã vài ngày, không nói tới đói đến trước ngược dán phía sau lưng, thật sự không đến mức không ăn vậy được.”
Đói lâu như thế sao lại không ăn cho được.
“Cô đoán đúng rồi.” Sĩ quan hậu cần vỗ đùi: “Bọn họ đúng thật là không ăn, Tiểu Lưu đã đi tặng cơm hai lần rồi.”
“Lần đầu tiên tặng bánh bột bắp, bọn Tiểu Lưu làm bánh bột bắp, cái loại mà ít bột bắp, nhiều đường bột, nhưng không ai ăn, lần thứ hai, chúng tôi đưa tới bánh khoai tây mà cô dạy Tiểu Lưu làm trước đó, người trong nhà ăn đều thấy thơm phức, mỗi người hận không thể ăn mười cái, đến lượt bọn họ....”
“Bọn họ vẫn không ăn.”
“Cô đi xem thử đi, bánh bột bắp và bánh khoai tây bị trả về ở bên ngoài, cũng được vài chậu rồi.”
Đây là nhiệm vụ sư trưởng Lôi giao cho cậu ấy, bây giờ không hoàn thành, cậu ấy có thể không lo lắng sao?
Nói tốt lắm, gì mà làm cho bọn họ như được tổ tiên quan tâm nên mới bắt đầu từ dạ dày, kết quả người già, phụ nữ bà trẻ em ở dân tộc Lê rất cố chấp, bọn họ thật sự không có biện pháp.
Khương Thư Lan đi ra ngoài nhìn thoáng qua bánh bột bắp kia, cô trầm mặc một lúc: “Tôi có một cách, sĩ quan hậu cần có muốn nghe không?”
Người ta không ăn, không thể nghi ngờ là vì hai điều, thứ nhất là nấu trông không ngon, thứ hai là họ chưa đủ đói.
Chờ đạt tới hai điều này rồi sẽ không có khả năng không ăn nữa.
“Cô muốn nói gì?”
Khương Thư Lan nói nhỏ bên tai anh ấy hai câu, sĩ quan hậu cần càng nghe, đôi mắt cậu ấy càng sáng: “Cô chắn chắn biện pháp này có thể được sao?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng mà anh nói thử xem, bây giờ biện pháp gì cũng không có, chỉ nói thử thôi, nhưng không chừng thành công thì sao? Chẳng qua tôi nói trước, biện pháp tôi đề nghị khá là lãng phí.”
Đồ ăn của nhà ăn bọn họ còn chưa tốt như vậy.
Sĩ quan hậu cần cắn răng một cái: “Chỉ cần giải quyết xong chuyện này, đừng nói lãng phí, cắt thịt trên người tôi cũng được.”
Người ở bộ đội, hễ là ai có cái nhìn đại cục, người nào mà không hy vọng chuyện rừng cao su có thể xong xuôi chứ?
Sĩ quan hậu cần cũng không ngoại lệ, cậu ấy ở hải đảo này từ lúc nó cằn cỗi đến khi nhà cửa được xây dựng.
Cậu ấy nhìn hải đảo thay đổi từng chút từ một nơi xa xôi hẻo lánh phát triển đến như hiện nay, cậu ấy càng hy vọng ở trong tương lai, hải đảo sẽ còn tốt hơn bây giờ.
Có lời này, Khương Thư Lan cũng yên tâm, cô gật đầu: “Việc này không cần gấp, sĩ quan hậu cần cứ nghe tôi sắp xếp.”
Sĩ quan hậu cần gật đầu, có biện pháp rồi, lúc này anh ấy mới xem như được thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Khương, chuyện này cảm ơn cô.”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không đáng để anh cảm ơn đâu.”
Cô dừng một chút, nhìn thoáng qua bánh bột bắp và bánh khoai tây: “Hai ngày này cứ đưa đồ ăn bình thường, chẳng qua chỉ đưa lượng cơm cho chiến sĩ chúng ta, chờ ba ngày sau, anh chuẩn bị tốt mọi thứ đi, nồi chén gáo dụng cụ đựng các thứ, tôi sẽ qua đó.”
“Được.”
“Cô yên tâm, yêu cầu của cô, tôi sẽ thỏa mãn hết.”
Khương Thư Lan không khỏi cười: “Chỉ cần anh thực hiện đúng những điều kiện của tôi, tôi có thể đảm bảo có bảy phần giải quyết được, ba phần còn lại, tính cho ngoài ý muốn.”
Bảy phần đã không ít, sĩ quan hậu cần cũng hoàn toàn yên tâm: “Có lời này của cô, tôi cũng yên tâm rồi.”
Thậm chí anh ấy còn có tâm tình đánh giá túi vải Khương Thư Lan mang tới.
Cậu ấy lột một quả ra nếm thử, vị ngọt mát lập tức ngập tràn khoang miệng, cậu ấy không khỏi híp mắt: “Đây chắc là vải tháng ba của dân tộc Lê đúng không?”
Khương Thư Lan không khỏi kinh ngạc nhìn anh ấy, cô giơ ngón cái lên: “Cái này mà anh cũng biết.”
“Không phải tôi biết, mà là tôi may mắn được nếm qua một lần, nhưng tôi không ngờ rằng nhiều năm như vậy, tôi vẫn có thể nếm một lần nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận