Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 283:

Vương Thủy Hương đi đến ôm cánh tay Khương Thư Lan cũng phải phát run: “Thư Lan à, hù chết chị rồi.”
Hai chân của Miêu Hồng Vân cũng như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch: “May mà có phó đoàn Chu đến đây rồi.”
Hai người bọn họ lúc ấy cũng định quay lại giúp Khương Thư Lan, nhưng đều không kịp mất.
Nếu không phải nhờ Chu Trung Phong tới kịp, quả thực không dám nghĩ tới hậu quả là gì.
Va chạm đến rất chân thật, Khương Thư Lan lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, cô thấp giọng nói: “Không có việc gì hết.”
Thiếu chút nữa là đã không nhìn thấy bọn họ rồi.
Vương Thủy Hương đột nhiên nhớ tới gì đó, lại nhìn về phía Từ Mĩ Kiều cùng với Tiêu Ái Kính đang chạy về phía bọn họ từ phía xa xa: “Thứ xúi quẩy.”
Nếu không phải do bọn họ dẫn sói tới đây.
Nếu không phải do Từ Mĩ Kiều mạnh mẽ lôi kéo Khương Thư Lan, Khương Thư Lan căn bản sẽ không té ngã, lại càng không thiếu chút nữa rơi vào miệng sói.
Từ Mĩ Kiều đứng cách đó không xa, sắc mặt xanh ngắt lại.
Thời khắc sống còn, khi ấy ai nấy cũng chỉ biết chạy lấy thân, hiện giờ sau khi vượt qua được lúc nguy khắc rồi, hành vi nhỏ lúc trước cũng sẽ bị phóng đại thành lớn.
Thanh danh mà Từ Mĩ Kiều lúc trước vất vả lắm mới gây dựng được coi như đã xong rồi.
Có lẽ bởi vì chột dạ, lúc Từ Mĩ Kiều nhìn thấy Khương Thư Lan, ánh mắt cô ta cũng không tự giác được mà hướng ra bên ngoài nhìn.
Khương Thư Lan lẳng lặng nhìn cô ta một lát, ánh mắt từ trước đến giờ vẫn luôn nhu hòa nhã nhặn lịch sự giờ phút này lại lộ ra vài phần lạnh lùng.
Vài giây sau khi bình tĩnh lại, lúc này cả người Từ Mĩ Kiều không còn chút thoải mái nào nữa.
Khương Thư Lan lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Từ Mĩ Kiều có chút đứng không nổi nữa, Khương Thư Lan chưa nói gì hết, so với việc mắng cô ta một câu thì im lặng như vậy càng khiến cho cô ta khó chịu hơn.
Cô ta nói với Tiêu Ái Kính: “Chúng ta mau xuống núi đi!”
Cô ta không muốn ở cùng chỗ với Khương Thư Lan, cũng không muốn tiếp tục sợ hãi mà ở trên núi này nữa.
Tiêu Ái Kính cũng bị dọa đến mềm nhũn cả chân ra, không khỏi gật đầu, vừa mới chuẩn bị giúp vịn vào lùm cây bên cạnh để đi xuống.
Lại bị Chu Trung Phong đang quan sát xung quanh quát lạnh một tiếng: “Muốn chết sao, hai người mau đi xuống đi.”
Đám người phân tán đi như vậy mới tạo ra cơ hội tập kích tốt nhất cho bầy sói.
Anh không biết bầy sói ở nơi nào, nhưng có thể khẳng định rằng trước khi con sói kia chét, tiếng kêu kia đã đả kích đến những con sói trong đàn.
Điều này đối với bọn họ là tình hình vô cùng nguy hiểm.
Chu Trung Phong quát lạnh một tiếng, nhất thời làm cho Từ Mĩ Kiều, Tiêu Ái Kín cùng với Định Ngọc Phượng ở bên cạnh phải trợn tròn mắt.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức đưa ra quyết định.
Đó chính là đi về phía sau Chu Trung Phong, lúc này không chỉ mỗi mình anh là đàn ông, mà còn là người đàn ông duy nhất có vũ khí.
Chỉ là bọn họ vừa mới tới gần, Vương Thủy Hương ở bên cạnh lập tức khinh bỉ: “Phì, đồ không biết xấu hổ, phó đoàn Chu, chị nói cho chú nghe, đừng bị mấy người này lừa, bọn chị vốn đang rất bình thường, nếu như không phải bọn họ dẫn sói tới, bọn chị sẽ không phải gặp chuyện không may này, còn có Từ Mĩ Kiều....”
“Nhìn cái gì vậy, đang nói cô đó, cô đừng nghĩ là mình chạy trối chết rồi người khác sẽ không phát hiện, nếu không phải do cô cầm lấy cánh tay của Thư Lan, Thư Lan căn bản cũng sẽ không té ngã như vậy.”
“Cô đúng là đồ thâm độc, cô là muốn vứt mạng của Thư Lan cho sói ăn sao?”
“Tôi không phải, tôi không có, tôi thừa nhận là tôi có dắt sói tới đây, nhưng không phải chỉ là trùng hợp thôi sao?” Cô ta cố gắng giải thích: “Về phần kéo cánh tay của Khương Thư Lan, đó là vì tôi muốn cứu cô ấy thôi mà!”
Nếu không phải vì muốn cứu Khương Thư Lan, ai mà rảnh để đi kéo tay Khương Thư Lan làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận