Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1017:

Chị ấy đã chậm trễ đối phương mười năm, vì vậy không thể chậm trễ đối phương cả đời được.
Nhưng mà, mắt thấy sắp đến năm 35 tuổi, chỉ còn hai năm nữa.
Bây giờ… Bỗng nhiên chị ấy mang thai.
Miêu Hồng Vân không thể nào không vui sướng.
Cha Khương thấy Miêu Hồng Vân sắp quỳ xuống, nếu mà quỳ, bên hông sẽ phải dùng lực.
Cha Khương chỉ thiếu giận đến thổi râu trừng mắt, ông kéo người lên, giọng điệu thì hung ác, nhưng động tác đỡ người lại rất nhẹ nhàng.
“Cái con nhóc này sao lại không biết nghe lời như vậy, một chút cũng không nghe lời, chú nói thế nào, cháu mang thai không dễ dàng, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cháu không thể làm động tác quá mạnh, cảm xúc cũng không thể quá mãnh liệt.”
“Ít nhiều gì cháu cũng nên nghe lời chút chứ, vì con cháu, cháu có muốn không nghe lời bác sĩ như chú đây, thì vì con mình, cháu cũng nhất định phải nghe lời!” Cha Khương tận tình khuyên bảo.
Miêu Hồng Vân được đỡ về chỗ ngồi, lúc này chị ấy mới nín khóc mà cười: “Chú, cháu biết rồi.”
Bà lão Na ở bên cạnh cũng bừng tỉnh, bà ấy nhìn bụng Miêu Hồng Vân, rồi lại nhìn cha Khương: “Em trai Khương, con dâu của tôi thật sự mang thai sao?”
Nói thật đến tận giờ phút này, bà ấy vẫn không cảm giác không chân thật.
Đối với người chị già này, cha Khương vẫn có mấy phần kính trọng.
Ông ừm một tiếng: “Tôi bắt mạch thì bắt ra được hỉ mạch, nếu vẫn chưa yên tâm, buổi chiều mọi người có thể đến bệnh viện, tìm bác sĩ La nghe một chút.”
Từ khi y học phương tây du nhập vào quốc gia, trung y của bọn họ dần xuống dốc. Cha Khương cũng có thể hiểu được.
“Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là…”
Bà lão Na nói được một nửa, bà ấy bắt đầu lau nước mắt: “Tôi chỉ là quá vui mừng mà thôi.”
“Hồng Vân, cuối cùng nó cũng có thể khổ tận cam lai().”
[Chú thích: (
) Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng.]
Lời này vừa được nói ra, Miêu Hồng Vân cũng không nhịn được mà nhào vào lòng mẹ chồng, hai người ôm nhau khóc nức nở.
Vì muốn có em bé, mấy năm nay bọn họ thật sự rất khổ cực.
Nhìn mẹ chồng nàng dâu bọn họ ôm nhau khóc, trong lòng Khương Thư Lan cũng không rõ là cảm xúc gì, cô an ủi nói: “Được rồi, được rồi, thai phụ thì đừng khóc, có con là chuyện vui, nếu phải có cảm xúc thì nên cười mới đúng.”
Tâm trạng của người mẹ không tốt, đứa bé ở trong bụng cũng có thể cảm nhận được.
Lời này vừa được nói ra, Miêu Hồng Vân lập tức ngừng khóc: “Đúng đúng đúng, chị nên cười, chị nên cười mới phải.”
“Tiếc là, Tây Quan không có ở nhà, nếu anh ấy ở nhà, nhất định sẽ vui mừng đến điên luôn.”
Đội trưởng Na đi tiền tuyến, vẫn chưa biết khi nào sẽ trở về.
Nhắc đến đội trưởng Na, Khương Thư Lan không khỏi nghĩ đến Chu Trung Phong nhà mình.
Mấy ngày nay, cô bận rộn không thôi nên không có thời gian nghĩ đến anh.
Bây giờ, cha mẹ tới đây, gánh nặng của cô cũng nhẹ đi nhiều, nên cô có thời gian suy nghĩ lung tung.
Cô lo anh ở trên chiến trường gặp nguy hiểm, sợ anh xảy ra chuyện, cho nên sau khi nghe lời này của Miêu Hồng Vân, nét tươi cười trên mặt cô nhạt dần, nhưng cô không quên an ủi chị ấy: “Chị dâu Miêu, chị yên tâm, sẽ rất nhanh thôi.”
“Đợi đội trưởng Na trở về thì sẽ biết mà, nhưng trước khi anh ấy về, chị phải chăm sóc thân thể mình cho thật tốt, chỉ khi chị khỏe mạnh, đứa bé mới có thể khỏe mạnh.” Cô nói rất có lý lẽ.
Miêu Hồng Vân hít sâu một hơi, chị ấy vuốt ve bụng theo bản năng, rồi nói với cha Khương: “Chú, cháu mang thai thì ngồi như thế này ổn không?”
Cha Khương gật đầu: “Chú bắt mạch thì chưa thấy gì, nhưng ba tháng đầu là thời điểm mấu chốt, bây giờ cháu đã hơn hai tháng, một tháng còn lại cháu nhớ chú ý chút, nếu vậy thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Nếu cháu vẫn chưa yên tâm, thế chờ sau khi cháu đến bệnh viện xác nhận rồi, chú sẽ kê cho cháu một ít thuốc dưỡng thai.”
*
Ống nghe bệnh đặt qua đặt lại trên bụng Miêu Hồng Vân, khoảng chừng ba phút.
Bác sĩ gỡ ống nghe bệnh xuống, mặt mày đầy ý cười: “Chúc mừng cô, đồng chí Miêu, cô đã mang thai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận