Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 97:

Đây quả thực là khiến cho nửa đời sau của con gái ông phải ngâm mình trong nước đắng.
Mẹ Trịnh khóc đến đứt cả ruột gan, cha Khương vẫn phải luôn mang theo khăn để mà chữa bệnh một cách thuần thục như vậy, làm cha mẹ nhìn thấy đứa con như vậy có ai mà không đau lòng được chứ?
Càng đừng nói, nếu Khương Thư Lan về với Trịnh Hướng Đông, vậy thì Thư Lan về sau chính là một vai hai gánh.
Càng nghĩ càng khiến người ta đau đầu, cha Khương hít một hơi thuốc lá, nhìn Thư Lan đi đăng ký kết hôn với Chu Trung Phong mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Gả được con gái ra ngoài, coi như chữa được căn bệnh lớn nhất của ông rồi.
Cục dân chính nằm ở nơi náo nhiệt nhất trong phố Bình Hương, nằm về hướng ngã tư đường.
Nơi rõ ràng nhất chính là hai quầy hàng, một cái là bãi sửa xe không lớn lắm, nhưng nơi bày biện xe đạp lại vô cùng đáng chú ý.
Còn có một ông lão đang bán khoai nướng, trước mặt bày một thùng dầu cao bằng nửa người, bên trên bày những củ khoai đã được nướng đen khô lại còn tỏa ra khói trắng.
Tản ra hương vị cực kỳ ngọt ngào.
Người đi qua thường hay ngửi mùi ở đó, nhưng chẳng mấy ai bỏ tiền ra mua.
Mỗi củ khoai phải đến bốn phần tiền hoặc hai tờ phiếu, số tiền đó thêm hai phần nữa là đủ để đi đến khách sạn quốc doanh mua một chiếc bánh bột mỳ nóng hôi hổi rồi.
Ai mà cần ăn khoai lang làm gì chứ?
Dù có ngon đi chăng nữa thì cũng chỉ là lương thực phụ thôi!
Khương Thư Lan vừa mới xuống xe, cái lạnh thấu xương của ngoài trời cùng với hương vị ngọt ngào của khoai nướng cứ vậy ập vào mặt cô cùng một lúc.
Cô theo bản năng mà nhìn qua, nhưng nhìn thoáng qua, nghĩ đến chuyện chính vẫn là đi đăng ký kết hôn, cô liền thu hồi ánh mắt nói với Chu Trung Phong: “Chúng ta mau đi vào thôi!”
Chu Trung Phong nhìn xuống đồng hồ, thấy vẫn còn kịp: “Đợi anh chút, anh quay lại ngay.”
Khương Thư Lan ngẩn ra, chỉ thấy Chu Trung Phong bước nhanh đến quầy bán khoai kia, thanh âm rõ ràng: “Đồng chí, cho tôi một củ khoai.”
Ông lão bán khoai liền cẩn thận đánh giá, vì giữa trưa mới bán nên không bán được nhiều, ông ta không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Là một tiểu tử rất tuấn tú, lúc nhìn thấy Khương Thư Lan ở cách đó không xa, ông lão mới đứng lên, cười cực kỳ hiền lành: “Đồng chí đưa vợ đến đăng ký kết hôn sao?”
Chu Trung Phong lập tức đật đầu: “Phải đấy ạ.” Dừng một lúc, sau đó liền bổ sung một câu: “Chọn củ nào mềm một chút, ngọt một chút, tốt nhất nên nóng một chút để cầm cho ấm tay ạ.”
Lời này khiến ông lão nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn qua, sau đó lại nói với Khương Thư Lan: “Nha đầu, cô gả cho đúng người rồi đó.”
Ông lão bán khoai bên ngoài cục dân chính hai mươi năm rồi, rất ít khi thấy được nam đồng chí nào cẩn thận như vậy.
Khương Thư Lan đứng cách đó không xa, nhịn không được mà đỏ mặt, thoáng nhìn qua Chu Trung Phong, thẹn thùng mà cúi đầu xuống.
Cô cũng không ngờ Chu Trung Phong lại đi mua khoai nướng cho mình như vậy, dù sao cô cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi mà.
Chu Trung Phong chứng kiến cảnh tượng này, mặt cũng nhịn không được mà nóng lên, anh cầm khoai lang rồi đưa tiền và phiếu, nhanh chóng đi về phía Khương Thư Lan đưa khoai cho cô: “Cầm trong tay trước đi.”
Nhìn anh đi tới, khuôn mặt đang lạnh của Khương Thư Lan lập tức đỏ bừng.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng gật đầu, khoai nướng được bọc bởi báo cũ, nhận lấy vào tay cảm thấy vô cùng nóng hổi.
Nhiệt nóng trên đầu ngón tay dường như có thể truyền đến tận trái tim, cô cắn môi, nói một câu: “Cảm ơn anh nhé!”
Chu Trung Phong đứng ở một bên cạnh cô, im lặng mà nhìn cô, lắc đầu: “Không cần cảm ơn. Đây là điều anh nên làm thôi mà.”
Khương Thư Lan đang nhìn khoai nướng nóng hầm hập, nhịn không được mà bóc một miếng vỏ ra, cũng không ăn ngay, mà cầm giữ trong tay trước, đôi tay lạnh lẽo rất nhanh liền trở nên ấm áp.
Hai người vừa rời khỏi chỗ người bán khoai nướng, chuẩn bị đi đến cửa cục dân chính, phía sau liền truyền đến một trận khóc nháo.
“Con muốn ăn khoai nướng, muốn ăn hai củ! Không! Muốn ăn mười củ! Nếu hai người không mua khoai cho con thì sẽ không cho hai người đi đăng ký kết hôn đâu.”
Tiếng khóc nháo quen thuộc này mang theo vài phần bất hảo, khiến Khương Thư Lan theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên chính là Trâu Dương.
Thằng nhóc như một tên tiểu vô lại đang ôm chặt lấy đùi Trâu Dược Hoa, sống chết cũng không cho anh ta đi.
Đi bên cạnh là đứa bé gái sáu bảy tuổi, tóc có hơi rối bời như ổ gà, hai đôi mắt đen lúng liếng, mà cô bé đó đang ôm đùi của Giang Mẫn Vân.
Hai đứa trái phải cùng hợp lực đòi ăn.
Hai người Trâu Dược Hoa và Giang Mẫn Vân không giằng tay bọn chúng ra được, đánh không được, mắng cũng không xong, hai đứa nhỏ đó thực sự rất là mặt dày.
Bốn người bọn họ đều giằng co đến sứt đầu mẻ trán rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận