Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1039:

Cha Khương lôi kéo mẹ Khương lên giường, suy nghĩ một chút: “Bà ngẫm lại, lúc trước tôi ra ngoài khám bệnh trở về, là muốn ăn cơm do bà làm, hay là ăn cơm do mẹ tôi làm.”
“Đó đương nhiên là tôi làm.”
Bà làm một nồi thức ăn cho lợn, ngon đến mức chồng bà có thể ăn được.
“Ồ, tôi đã hiểu.” Bà so với cha Khương càng thêm cẩn thận: “Tôi đi đưa Tiểu Thiết Đản cùng Vân Bảo sang đây.”
Hai đứa trẻ đều thân với Khương Thư Lan, hơn nữa trong nhà Lôi Vân Bảo mới xảy ra loại sự tình này.
Khương Thư Lan cũng liền phá vỡ quy tắc, cho phép bọn họ cùng nằm ngủ ở trên một cái giường lớn.
Cái này không được, Chu Trung Phong trở lại, hai đứa trẻ này còn không rời đi.
Nói xong liền làm, mẹ Khương nhảy xuống giường, đi dép lê vào, liền nhìn thấy con gái đang lấy mì ra, bận rộn với công việc.
Nhìn thấy mẹ Khương ra, Khương Thư Lan sửng sốt: “Mẹ, mẹ mau ngủ đi, con rất nhanh sẽ nấu xong một bát mì rồi."
“Mẹ biết mẹ biết.” Mẹ Khương rón ra rón rén, chạy vào phòng trong, mỗi tay bế một đứa trẻ: “Mẹ mang đứa trẻ đi, miễn cho chúng đừng quấy rầy vợ chồng son các con.”
Người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu.
Con gái cùng với con rể đã gần một tháng không gặp mặt nhau rồi.
Không biết đã cách được mấy mùa thu rồi.
Nghe được lời này, Khương Thư Lan xấu hổ đỏ mặt, giậm chân: “Mẹ....”
“Được được được, mẹ đi liền đây, không quấy rầy con, cho con rể ăn bữa tối tình yêu.”
Khương Thư Lan: “……”
Mẹ cô đúng là càng già da mặt càng dày..
Thật vất vả tiễn mẹ đi, kết quả, vừa quay người lại, Chu Trung Phong mới vừa tắm rửa xong, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Vì vừa mới tắm rửa xong, thực sự rất nóng, anh không mặc áo bên trên, lồng ngực trần trụi cường tráng căng phồng, những giọt nước trong suốt từ đường cong nhịp nhàng chảy xuống, đến cơ bụng tám múi, ngay sau đó, hoàn toàn chảy vào cái to lớn kia trong cái quần đùi.
Suy nghĩ đến những lời mẹ cô vừa nói lúc nãy, mặt Khương Thư Lan nóng lên: “Tại sao anh lại không mặc quần áo cẩn thận vậy?”
Ngày thường anh cũng rất chú ý bên trong!
Hôm nay lại chỉ mặc tạm một cái quần đùi, nửa người trên cũng không mặc quần áo.
Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, càng xem càng thấy đẹp.
Đối với Chu Trung Phong người đã ở trên chiến trường lửa đạn hơn nửa tháng mà nói.
Khương Thư Lan xinh đẹp đến bất ngờ, một đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu, e lệ ngượng ngùng, làn da trắng vì thẹn thùng nhiễm hồng nhạt, như là cánh hoa đào nở rộ, tươi mới kiều diễm.
Cánh tay trắng như tuyết, đôi chân nhỏ mảnh khảnh.
Để tiện việc cho con bú, cô chỉ mặc một cái áo cộc màu trắng rộng thùng thình, khuy ở trước ngực đã được cài ngay ngắn, nhưng vẫn không che được đôi gò bồng đào căng phồng, bị sữa chảy ra, ướt một mảng lớn.
Chu Trung Phong vốn là tới để giúp đỡ.
Kết quả đôi mắt anh tối lại, hầu kết chuyển động, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
“Vợ ơi...”
Đó là thanh âm Khương Thư Lan chưa bao giờ nghe qua, ôn nhu đến tột cùng, còn ngầm mang theo chút gợi tình.
Làm vợ chồng lâu như vậy, cô đương nhiên là hiểu ý của Chu Trung Phong.
Mặt cô đỏ lên, nóng như bị lửa đốt: “Vậy có ăn nữa hay không?”
“Ăn chứ.”
Lúc này nói ăn, cũng không biết là ý nói đến chén mì, hay là nói đến chính Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan liếc anh một cái, giả vờ tức giận nói: “Anh ăn mà còn không qua đây hỗ trợ sao?”
“Bây giờ anh qua.”
Trong phòng bếp, Khương Thư Lan lấy rau xanh, Chu Trung Phong ngắt rau, cô nhanh nhẹn chọn lấy trứng, tôm tươi sống từ bên trong thùng, Chu Trung Phong không nhịn được mà nhận lấy, dùng tăm rút chỉ tôm.
Quả thực là không cho Khương Thư Lan có cơ hội làm bất cứ việc gì.
Đến lúc cán sợi mì, Khương Thư Lan nói: “Anh tới đây.”
“Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận