Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 218:

Nhận được mệnh lệnh, vài người vui vẻ ngay tức khắc, Hầu Tử và Hổ Tử thậm chí còn chạy sang nhà bên cạnh để mượn một cái xẻng.
Tự chuẩn bị công cụ không nói, còn chủ động bận rộn trong sân.
Khương Thư Lan thấp giọng nói: “Người ta là khách tới cửa, anh bảo bọn họ làm việc như vậy, có thể không ổn cho lắm hay không?”
Chu Trung Phong lắc đầu, cầm dưa hấu định đến giếng nước ướp lạnh trước: “Không đâu, em không cho bọn họ làm việc, ngược lại bọn họ sẽ không yên tâm ăn cơm.”
Anh cũng không ngờ tới, bữa tiệc tân gia nhà này thế nhưng lại làm tốt như vậy.
Trước đó anh chỉ cần nhìn sơ qua đã thấy có sáu bảy món mặn.
Thấy Chu Trung Phong biết rõ, lúc này Khương Thư Lan mới không bận tâm nữa, chờ anh vừa đi, cô tới kéo ống bễ vài cái.
Không vì lý do gì khác, các chiến sĩ vừa tới, hai đứa trẻ đã không kìm lòng được, trực tiếp đi ra ngoài chơi.
Cũng may phòng bếp đã tới giai đoạn kết thúc rồi, ngược lại việc bận rộn lại tới.
Bên ngoài đã liên tục có khách đến, người tới là trung đoàn trưởng Na và Miều Hồng Vân nhà bên cạnh.
Bọn họ không chỉ tới mà còn bưng bàn vuông trong nhà đến.
Còn chuyển bảy tám cái ghế có thể chuyển qua đây.
Đây không phải là thứ mà Khương Thư Lan bọn họ cần sao?
Khương Thư Lan cảm ơn Miêu Hồng Vân, thấp giọng hỏi: “Sao mẹ chị không đến vậy ạ?”
“Mẹ chị lớn tuổi rồi, không thích xem náo nhiệt.” Dứt lời, chị ấy đã vén tay áo lên để giúp đỡ nhóm lửa.
Bên này phòng bếp bận rộn, bên ngoài liên tiếp thêm mấy người nữa tới, đầu tiên là tiểu đoàn trưởng Trần và vợ anh ta Đinh Ngọc Phượng, tiếp theo là trung đoàn trưởng Triệu và vợ anh ta Từ Mỹ Kiều, ngay sau đó là chính ủy Tống Vệ Quốc và Tiêu Ái Kính.
Tiêu Ái Kính vừa đến, đã tìm kiếm khắp nơi: “Phó trung đoàn Chu, vợ anh Khương Thư Lan đâu rồi?”
Lời này vừa dứt, cả gian nhà chính to như vậy chợt yên tĩnh lại.
Đinh Ngọc Phượng và Từ Mỹ Kiều ngơ ngác nhìn nhau, các cô đều biết Tiêu Ái Kính và vợ của phó trung đoàn Chu Khương Thư Lan có mâu thuẫn.
Dù sao lúc trước Tiêu Ái Kính giới thiệu cháu gái ngoại của mình cho Chu Trung Phong, tin tức này đã lan truyền ồn ào huyên náo.
Vì thế, Tiêu Ái Kính còn cố ý dặn dò mấy đồng chí nữ có tình ý với Chu Trung Phong ở trên đảo.
Chị ta nói rõ ràng rằng Chu Trung Phong là hoa đã có chủ, bảo các cô ấy đừng đánh chủ ý đến nữa.
Kết quả thì sao?
Tiêu Ái Kính đề phòng nghiêm ngặt cố sống chết để giữ lấy, khó khăn lắm mới lùa được người đàn ông chất lượng cao như phó trung đoàn Chu vào trong chén mình.
Công nhận khéo thật.
Đi tỉnh Đông một chuyến, vịt tới miệng còn bay mất, phó trung đoàn Chu người ta còn cưới một gái ở nông thôn.
Sao Tiêu Ái Kính có thể nuốt trôi ngụm tức này được? Cho nên Tiêu Ái Kính này đâu phải hỏi chuyện không thôi đâu?
Đây quả thực chính là tới bới móc.
Lời này vừa dứt, Tống Vệ Quốc bên cạnh đã nhịn không được, kéo cánh tay Tiêu Ái Kính lại: “Ái Kính à, em đang làm gì vậy?”
“Như thế nào? Em cũng không hỏi cái gì sai, cũng chỉ tò mò là thần thánh phương nào, sao có thể bắt được đường đường là phó trung đoàn Chu của chúng tới tay, em chẳng qua chỉ có chút ngưỡng mộ với Khương Thư Lan vợ của phó trung đoàn Chu mà thôi…”
Lời nói này là quá đáng lắm rồi.
Tiêu Ái Kính chính là đồng chí lâu đời, một đồng chí có kinh nghiệm như chị ta nói ngưỡng mộ Khương Thư Lan, vậy không phải đánh người bằng cách tâng bốc sao?
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua Tiêu Ái Kính, giọng điệu lạnh nhạt: “Vợ tôi đang bận bịu, không có tiện gặp khách.” Anh trực tiếp từ chối.
“Là đang bận sao? Hay là làm không được?” Tiêu Ái Kính ép hỏi.
Trước kia nhìn Chu Trung Phong ưu tú cỡ nào, hiện tại trong lòng thù hằn cỡ đấy, làm nhiều việc như vậy, không công may áo cưới cho Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan đi từ phòng bếp ra, khi cô vừa ra tới, hơn mười mấy người ở nhà chính, trong nháy mắt chuyển ánh mắt nhìn qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận