Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 186:

Đồng chí Ngô cũng kéo tay Khương Thư Lan, đầy trìu mến nói: “Đúng vậy, Tiểu Khương, lần sau thím tới trạm bán đồ ăn để mua đồ ăn, gọi cháu để đi cùng nhé.”
Khương Thư Lan mím môi cười cười rồi gật đầu: “Vậy làm phiền thím nhé.”
Có đồng chí Ngô ở đây, cô có thể bớt được rất nhiều việc, cũng không thể xem nhẹ đồng chí Ngô được.
Bà ấy chính là người giúp việc ở nhà họ Lôi.
Mà ở một bên khác, sư trưởng Lôi đang nói chuyện với Chu Trung Phong: “Trung Phong, lần này cháu xóa sạch được ổ nhóm buôn người ở phía Nam, chuyện này tôi sẽ lên đề nghị với cấp trên, thấp nhất cũng phải ghi nhớ lại công lao của cháu.”
Đây không chỉ chứa đựng tình cảm cá nhân, mà còn có cả sự công nhận đối với năng lực của bản thân Chu Trung Phong.
Dù là Chu Trung Phong từ trước đến giờ vui buồn gì cũng không hề để lộ ra ngoài, nhưng vẫn nhịn không được mà cúi chào: “Cảm ơn sư trưởng Lôi.”
Dừng một lúc, anh nghĩ gì đó rồi nói: “Không phải đâu ạ, người có công lớn nhất trong việc bắt bọn buôn người lần này chính là...”
Anh nhìn thoáng qua Khương Thư Lan đang ở bên cạnh dỗ dành Lôi Vân Bảo: “Là vợ cháu, không phải cháu ạ.”
Nếu không phải Khương Thư Lan phát hiện được một trong những kẻ buôn người bế Lôi Vân Bảo kia thì anh cũng sẽ không thể tóm được cả đội nhóm buôn người ở phía Nam được.
“Chuyện này thì cháu yên tâm, đối với đồng chí Khương Thư Lan, tổ chức chúng ta cũng sẽ tiến hành khen ngợi, chỉ là cháu biết đó, cô ấy là người dân bình thường, vậy nên khen thưởng có lẽ sẽ không được rõ rệt như cháu.”
Chuyện này thì Chu Trung Phong hiểu, anh nói: “Vậy cảm ơn sư trưởng Lôi.”
“Còn gọi là sư trưởng nữa, tôi còn phải gọi ông nội cháu là lãnh đạo, gọi là chú Lôi là được rồi.”
Chu Trung Phong liền gọi một tiếng: “Chú Lôi!”
Bên này nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, bên kia Lôi Vân Bảo lại đang khóc nháo lên: “Bà nội Ngô, cháu muốn đi cùng với dì xinh đẹp, cháu không muốn ở nhà, cháu không muốn ở nhà.”
Đứa nhỏ này vô cùng tinh ranh, là đang giả vờ khóc, còn đưa tay lên vừa gạt lệ, vừa đánh giá sắc mặt của đồng chí Ngô.
Thấy bà ấy không có phản ứng gì, lại càng trở nên sốt ruột, nóng nảy hơn: “Bà nội Ngô, dì xinh đẹp là vợ của cháu, cháu phải đi cùng với vợ cháu, đi thôi ạ, ở nhà riết sẽ thành người đàn ông ế vợ đó ạ.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức trở nên im lặng.
Đứa nhỏ còn bé xíu, còn chưa biết vợ nghĩa là gì, lại còn bảo ở nhà thì sẽ thành ế vợ.
Đồng chí Ngô và sư trưởng Lôi lập tức bật cười.
Còn Chu Trung Phong lại đang đen mặt lại.
Khương Thư Lan vừa thẹn vừa quẫn vừa buồn cười, đứa nhỏ này thực sự không biết lựa lời mà ăn nói chút nào, căn bản đều nói ra những lời khó chấp nhận được.
Đồng chí Ngô ở bên cạnh liếc nhìn sư trưởng Lôi, có chút do dự, chiều đến Chu Trung Phòng cùng với Khương Thư Lan sợ là phải thu dọn phòng ở.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Để thằng bé đến chơi cùng với Bình An nhà cháu đi ạ, có thể có người làm bạn.”
Cô thực sự rất lo lắng cho Tiểu Thiết Đản đến sống ở nơi mới, đứa nhỏ này nội tâm lại trưởng thành sớm, không có bạn để chơi cùng, sợ là sẽ buồn đến sinh bệnh mất.
Có lời này, sư trưởng Lôi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này thái độ mới hoà nhã hẳn: “Được rồi, cho cháu đi, đến giờ ăn cơm thì phải về nhà đó.”
Sau đó, ông ấy lại nói với Khương Thư Lan: “Tiểu Khương, đứa nhỏ làm phiền đến cháu rồi.”
Khương Thư Lan gật đầu, Lôi Vân Bảo có được đáp án chính xác rồi liền xoay người chạy về thu dọn hành lý của mình.
Chưa đến một phút đồng hồ, bao đồ liền căng phồng quần áo, đeo sau lưng, rất giống với đứa nhỏ bỏ nhà ra đi. Rõ ràng đã chuẩn bị hành lý từ trước.
Sau đó, người thì nhỏ xíu nhưng giọng rất to khỏe nói: “Đi thôi, đi thôi, đi về nhà thôi!”
Về nhà?
Về nhà ai cơ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận