Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 648:

Khương Thư Lan đói đến mức hốt hoảng, trong dạ dày bốc lên mùi chua, muốn nôn hết ra ngoài.
Mẹ Khương xem xét, biết cô đây là đang đói bụng.
Lập tức đứng dậy tiến vào phòng bếp, mang cái chén sứ trắng ra.
Ở trong đó không phải tổ yến hầm thì còn là gì nữa?
Khương Thư Lan nhìn chén sứ đưa qua, lập tức sững sờ: “Mẹ, mẹ hầm khi nào vậy?”
Sao cô một chút cũng không biết.
Cô thích chợp mắt ngủ sau khi ăn trưa, cũng vì hiện giờ cô tương đối thích ngủ, cứ gục đầu là ngủ ngay, bên ngoài có sét đánh ngang trời, mưa tuôn xối xả cũng đều không liên quan gì đến giấc ngủ của cô.
Mẹ Khương cầm chén tổ yến hầm đưa cho cô, tủm tỉm cười: “Chờ con biết, sợ là món ăn cũng đã lạnh, Đây là con bé Lệ Mai đưa tới một ít tổ yến đều đã chọn lọc, rửa sạch lông, có thể trực tiếp dùng. Mẹ đã hỏi bà Na, bà Na nói hầm cách thủy hơn hai mươi phút, sau đó mẹ còn sợ con ăn không quen nên cho thêm nửa thìa mật ong vào. Nào, con nếm thử trước đi.”
Tổ yến hầm vô cùng tỉ mỉ, màu trắng sữa giống như thạch, cực kì tinh tế.
Khương Thư Lan nhận lấy, chia ra thêm một chén: “Mẹ, chúng ta cùng nếm thử xem.”
Nghĩ đến giá cả, mẹ Khương nào có muốn ăn. Chẳng qua hiện giờ Khương Thư Lan đang mang thai, bà mới sẵn lòng mua ăn, nếu là ngày thường cũng ăn tổ yến, mẹ Khương sẽ hoảng loạn và cảm thấy tội lỗi ngay.
Cuộc sống kiểu gì đây!?
Người thậm chí không đủ tiền mua gạo trắng có thể ăn tổ yến giá tám nhân dân tệ một cân. Ngay cả những địa chủ giàu có và người giàu có khác cũng không ăn như thế này.
“Mẹ không ăn đâu, con cứ nếm thử trước hương vị thế nào. Mẹ nghe bà Na nói, nhiều thai phụ ăn tổ yến, con sinh ra làn da tốt hẳn, về sau mỗi ngày, sáng chiều mẹ đều hầm cho con một chén.”
Khương Thư Lan thở dài, đút cho mẹ Khương một muỗng: “Mẹ không ăn, con cũng không ăn.”
Mẹ Khương không có cách nào, bèn ra dấu cầu cứu cha Khương, cha Khương đẩy nhẹ gọng kính lão, liếc qua: “Hừ, Thư Lan còn chưa đút cho tôi ăn bao giờ đâu.”
Đó không phải vì thèm tổ yến, mà là ông ganh tị tình cảm Thư Lan dành cho mẹ cô.
Có cái gì tốt đều không quên chia cho mẹ Khương một phần.
Quả nhiên lời này vừa nói xong, mẹ Khương còn đang do dự, trong nháy mắt đem một ngụm con gái đút ăn hết, còn đắc ý liếc qua Cha Khương.
“Thư Lan thực sự là thương mẹ nhất.”
Nhìn biểu hiện đắc ý này của mẹ, Khương Thư Lan không nhịn được mà len lén giơ ngón tay cái về phía cha Khương.
Mẹ Khương đã ăn, lúc này, Khương Thư Lan cũng nếm thử một ngụm, miếng ăn trơn bóng, nhẵn mịn, chỉ là có chút tanh? Giống như mùi của lòng trắng trứng còn sống.
Cô nuốt mãi không vào, nhưng nghĩ đến tiểu bảo bối trong bụng, bèn cố nén mùi tanh mà ăn vào.
Mẹ Khương chú ý quan sát nét mặt của cô: “Tanh quá hả? Ăn không được sao?”
Mẹ cô lập tức đứng lên: “Mẹ đi hỏi bà Na một chút, xem xem có biện pháp khử đi mùi tanh không.”
Bọn họ đều là nông dân bản địa, sinh sống lâu đời ở đây, hẳn là đã sử dụng qua tổ yến này làm nguyên liệu nấu ăn.
Mà bà Na lúc còn trẻ, chính là trải qua thời gian phú quý, đối với mấy món tổ yến hải sâm bào ngư thì thuộc như lòng bàn tay.
Khương Thư Lan muốn ngăn mẹ lại, nhưng mẹ Khương đã chạy đi như một cơn gió.
Ngược lại là Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo nhìn chằm chằm Khương Thư Lan: “Cô ơi, món này có ngon không ạ?”
Khương Thư Lan nghĩ ngợi, múc ra một chút cho bọn nhỏ: “Muốn nếm thử không?”
Cô ở bên này khẽ động, bên kia cha Khương bắt đầu trừng mắt, hai thằng nhóc này chỉ là ăn món gì mà chẳng giống nhau, có biết thưởng thức gì đâu, chẳng phải sẽ lãng phí sao?
Khương Thư Lan lại khoát tay: “Không có việc gì đâu cha, để bọn nhỏ nếm thử, dù sao cũng chưa từng ăn, ăn thử cho biết cũng tốt mà ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận