Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 268:

Đánh không phản ứng, ngăn cản cũng không phản ứng, đóng cửa cũng không có phản ứng.
Nhà bọn họ có mấy anh em lận, trực tiếp tiễn đối phương đi luôn, không chịu nổi khi thấy đối phương ở lại đây làm việc nữa.
Việc này dù có tìm đội trưởng đội sản xuất cũng không có tác dụng gì hết, đây nếu như là tới để trộm đồ thì có thể tóm để nộp lên xử lý ngay, nhưng đây là tới nhà họ Khương để làm việc, ai mà có thể xử lý được chứ!?
Cứ vậy nhà họ Khương đều trầm mặc: “Lần sau nhớ đổ đầy nước trong vại nước.”
“Vậy còn ruộng thì sao?”
Dù vại nước có đầy rồi thì đối phương vẫn múc nước ở trong đó ra tưới.
Đây không phải là vấn đề của việc để đầy một vại nước sao?
Cuối cùng cha Khương phơi một ít dược liệu ra sân, xua tay bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi, cứ theo ý cậu ta thôi!”
Vì vậy, dưới ánh mắt của mười mấy người trong nhà họ Khương, Trịnh Hướng Đông cứ vậy giữ trọng trách đi múc nước lên cho vào vại nước, vại nước đầy rồi thì đem đi tưới cho ruộng vườn.
Đợi sau khi tưới tiêu xong hết rồi thì lại đi tìm củi để chẻ.
Chỉ là nhà họ Khương vì để đề phòng hắn sẽ làm việc này nên đã bổ hết củi sẵn rồi.
Việc này, Trịnh Hướng Đông chỉ có thể nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt dừng trên mấy bó cải trắng sắp khô héo ở trên sân vườn, thanh âm không nặng không nhẹ: “Lần sau tôi lại đến nữa.”
Khương Thư Lan không có ở nhà, hắn phải giúp cô trông chừng quản lý nhà cửa cho tốt.
Việc khiến Khương Thư Lan đau đầu nhất chính là lấy nước, hắn cũng đều đến làm.
Cải trắng mà lúc trước Khương Thư Lan trồng, hắn cũng giúp chăm sóc.
Đợi sau khi Trịnh Hướng Đông đi rồi, cả nhà họ Khương đều đồng loạt thở phào một hơi.
Có người đề nghị nói: “Có nên lấp tường cao thêm chút nữa không? Thay cả khóa cửa luôn?”
Trong nhà cũng đã không ngừng lấp tường cao lên rồi, từ chỉ cao đến nửa người dường như đã biến thành bức tường cao đến cả người.
Cha Khương xoa xoa lá cây trong tay, mãi đến khi lá cây vỡ vụn ra rồi, ông mới đổ sang vò lá khác, nghe được vấn đề của nhà mình, ông vẫn không có chút cự tuyệt nào: “Bỏ đi, cứ làm theo ý cậu ta đi!”
Dù tường có cao cũng không ngăn cản được hắn.
“Mọi người nhớ giữ ký địa chỉ của Khương Thư Lan cho cha, nhất định không được để lộ ra bên ngoài.”
“Bọn con biết rồi thưa cha!”
Trịnh Hướng Đông sau khi rời khỏi nhà họ Khương, liền bắt gặp được Cao Thủy Sinh đang vác củi về.
Rõ ràng là tiết trời của tháng hai se lạnh, Cao Thủy Sinh lại chỉ mặc một chiếc áo vải thô ngắn tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Bởi vì trên người vác theo bó củi phải nặng đến trăm cân, cánh tay lập tức gân lên những khối cơ, nhìn cực kỳ rắn chắc.
Thoạt nhìn người cao lớn như ngựa, vừa thô ráp vừa cường tráng.
Bốn mắt nhìn nhau, biết thì biết nhưng không quá thân thiết, hai người vốn là ở hai thế giới khác nhau.
Nếu nói Trịnh Hướng Đông là đứa nhỏ lớn lên trong gia đình có điều kiện tốt nhất đội sản xuất, hoặc có thể nói là cả công xã luôn.
Thì Cao Thủy Sinh kia là người được sinh ra trong gia đình nghèo nhất đội sản xuất, hoặc cũng có thể nói là cả công xã.
Mùa đông đến cũng không may nổi một cái áo bông để mặc.
Không phải vì làm biếng, mà là vì nhà có nhiều người, tranh công điểm còn không đủ ăn.
Hơn nữa còn có người cha mỗi năm cần phải sắc thuốc để uống, dù có kiếm nhiều tiền đến mức nào đi nữa cũng không có đủ để dùng.
Lúc hai người vừa lướt qua nhau, Cao Thủy Sinh đột nhiên lớn tiếng gọi Trịnh Hướng Đông: “Anh....”
Dường như anh ấy cố lấy dũng khí: “Sao anh có thể làm được đến mức này?”
Trịnh Hướng Đông dừng bước lại, trước mặt người đàn ông cao lớn cường tráng này, bọn họ sớm đã nhận ra nhau từ trước, nhưng căn bản chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.
“Cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận