Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 593:

Phải biết rằng chuyện sinh con này, dường như là một trong những chuyện khó khăn nhất, có người đi khám thay đổi không biết bao nhiêu thầy thuốc bác sĩ mà vẫn không có tác dụng gì hết, có người khám một thầy thuốc thôi là đã khỏi rồi.
Nói đi nói lại thì đây vẫn là căn bệnh không dễ chữa chút nào.
Đợi khi vào phòng rồi, Khương Thư Lan cùng với cha Khương sắp xếp qua rau củ mình vừa hái được, để cha Khương mang đến phòng bếp.
Cô thì đứng ở cửa, bịt mũi lại, nói với mẹ Khương: “Mẹ, con muốn ăn cà chua xanh xào tiêu, rồi nấu cà rán hầm cho cha, bên trong bình có mỡ heo, mẹ đừng tiếc mà không dùng, Chu Trung Phong trông mẹ cho em, phải xào cà với nhiều dầu vào đó.”
“Số cà chua khác thì làm rau trộn, đầu sừng xanh xào, dưa chuột cũng làm rau trộn luôn.”
Cô giống như một chỉ huy nhỏ vậy, cái miệng nhỏ nhắn liên tục nói nói chỉ huy mọi người.
Chu Trung Phong nghe xong, còn sợ mẹ Khương sẽ tức giận, dù sao mẹ Khương mới đến ngày đầu, con gái đã phân phó bắt bà làm này làm kia.
Nhưng mà anh không biết, Khương Thư Lan càng làm như vậy, trong lòng mẹ Khương lại càng cảm thấy vui vẻ, bà cảm thấy mình từ xa đến đây không phải là vô ích.
Bà sẽ cảm thấy có thể làm giúp cho con gái được một số chuyện.
Bà sẽ cảm thấy mình vẫn rất hữu dụng.
Vậy nên khi Khương Thư Lan liên tục nói như vậy.
Ý chí của mẹ Khương lại càng sục sôi, giơ vung với nồi lên, hướng bên ngoài mà hô: “Thư Lan, con vào nhà đóng cửa sổ lại đi, không phải là có hạt thông sao? Kêu cha con bóc hạt thông cho con ăn đi.”
Ai kêu chồng bà nói phụ nữ có thai ăn hạt thông hạt dưa hạt óc chó rất tốt cho phụ nữ có thai chứ.
Công việc này chính là của ông rồi.
Khương Thư Lan thấy mẹ mình điều khiển như một chỉ huy vậy thì không khỏi nở nụ cười.
Nhà bọn họ chính là như vậy, cô có thể chỉ huy mẹ mình được, mẹ cô lại có thể đứng đầu cả nhà mà chỉ huy, thậm chí là cả cha Khương mà cả nhà ai nấy cũng kính nể.
Cha Khương nghe vậy thì ngoan ngoãn lấy một gói to hạt thông từ trong rổ ra, ít nhất cũng phải hơn mười cân.
Đều là hạt thông tươi vừa hái từ cây xuống, còn hơi ẩm, nhưng hạt thông này rất lớn, to như hạt nước mưa vậy, màu nâu vàng, mỗi hạt đều rất đầy đặn.
Ông bắt đầu thành thục bóc, bóc một hồi mới nói: “Hay là con mang cho hàng xóm mình một chút đi?”
Người ta mang cho nhà mình nhiều đồ như vậy.
Khương Thư Lan gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đợi ăn cơm xong rồi cùng nhau mang sang, nhà bên cạnh mỗi lần có món gì ngon đều sẽ mang cho nhà con một đĩa, nhà con cũng giống hệt như vậy.”
Lời này khiến cha Khương gật đầu: “Hàng xóm bên cạnh thực sự rất hiền lành tốt tính, bán anh em xa mua láng giềng gần không phải sao?”
Khương Thư Lan nghe vậy thì gật đầu cười, cũng muốn lấy hạt thông để bóc, kết quả lại bị cha Khương đuổi ra.
“Con đừng bóc, không những đau tay mà móng tay của con tốt nhất không nên dùng sức, nếu không đến thời gian ở cữ, móng tay yếu sẽ rất dễ bị rơi gãy.”
Lời này khiến Khương Thư Lan sửng sốt: “Đâu có liên quan gì đâu? Con thấy trên đảo có nhiều phụ nữ mang thai còn nấu nước làm ruộng đi biển bắt hải sản cho heo ăn được mà, đâu có rơi rớt gì đâu.”
Cha Khương trừng mắt nhìn cô: “Tốt nhất là không nên so sánh làm gì, có kiêng có lành.”
Ông thúc giục cô: “Chi bằng con đi xem Thiết Đản đã về chưa, lâu rồi cha chưa gặp thằng bé, cũng thấy rất nhớ.”
Lời này cũng chỉ là nói dối mà thôi.
Bọn họ tới lâu như vậy rồi, toàn bộ thời gian đều dành ôn chuyện thân thiết với Khương Thư Lan, trước sau mới chỉ nhắc đến Thiết Đản tổng cộng được hai lần.
Lúc này vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo vọt vào trong như tên bắn vậy: “Ông nội, bà nội, hai người đến rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận