Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1161:

Bọn họ đã đổi biện pháp, một người mua bốn cái, sau đó rời khỏi.
Lúc này bọn họ mới nhận ra cũng có người giống như bọn họ, người ta cũng lén lút thay quần áo rồi vẽ vẽ lên mặt, sau đó đi xếp hàng một lần nữa.
Khương Thư Lan ôm bánh bao thịt được bọc trong giấy dầu, cô và Khảm Nhi không khỏi nhìn nhau cười.
Bọn họ có cảm giác như cùng nhau làm chuyện xấu.
Nhưng mà bọn họ vui vẻ bao nhiêu, một lát về nhà lại có vẻ mặt xám xịt bấy nhiêu.
Một đống thùng trái cây đã được dọn xuống đầy sân nhà họ Chu, Trương Vệ Quốc cũng đã được Chu Trung Phong tiễn đi.
Kết quả…
Khương Thư Lan vẫn chưa về!
Trong quá trình chờ đợi, Chu Trung Phong không chỉ hối hận một lần, sớm biết vậy anh đã không cho Thư Lan đi một mình.
Chẳng bằng anh đi chung xe với cô.
Thủ đô lớn như vậy, để một người đi, làm sao có thể tìm được đây?
Đúng lúc Chu Trung Phong ngồi không nổi nữa, anh muốn đi ra ngoài tìm người.
Lúc này Khương thư Lan đã trở về, cô ôm tám cái bánh bao thịt, còn Khảm Nhi, cô đã nhờ hắn đi tìm người đến đây lột vỏ trái cây.
Cô sẽ trả tiền công.
Chu Trung Phong vừa nhìn thấy Khương Thư Lan về, những lo lắng của anh lập tức biến mất không còn một mảnh, anh đi đến, kéo Thư Lan vào sân, đánh vào mông cô hai cái.
“Em đi đâu thế? Sao lâu như vậy mới về hả?”
Có trời mới biết, một hai giờ đồng hồ kia, Chu Trung Phong đã nghĩ đến vô số khả năng.
Bộ dạng Khương Thư Lan đẹp, nhà ga lại nhiều tú bà, có phải cô đã bị lừa bán rồi hay không?
Hay là nửa đường đi lạc, không tìm thấy đường về nhà?
Hoặc là…
Tóm lại Chu Trung Phong đã nghĩ qua hết một lượt những chuyện xấu mà anh có thể nghĩ ra, không nói mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng cũng nôn nóng bất an.
Khương Thư Lan bị đánh đến ngay ngốc, hai cái đánh trực tiếp bằng tay đó, cô vừa cảm thấy thẹn, vừa có hơi tức giận.
“Chu Trung Phong!”
“Em đi mua bánh bao thịt cho anh.”
Nói xong lời này, bánh bao thịt trong tay Khương Thư Lan bị cô hung hăng ném vào lòng ngực Chu Trung Phong.
Cô thở phì phò đi vào trong nhà.
Bọn họ trở về bất giờ, chưa kịp thông báo cho ông nội Chu và bà nội Chu, cho nên trong sân chỉ có hai vợ chồng bọn họ.
Khương Thư Lan vừa đi, bên ngoài chỉ còn lại một mình Chu Trung Phong.
Anh ôm giấy dầu, bên trong giấy dầu truyền đến nhiệt độ khiến anh ngây ngẩn cả người, một hồi lâu, anh mới hiểu được lời Khương Thư Lan nói có ý gì.
Hương vị quen thuộc kia, vừa ngửi đã biết là của nhà ăn Na ở nhà ga.
Chỉ là, nhà này buôn bán rất đắt khách, từ trước đến nay rất nhiều người mua, khó trách… Thư Lan về trễ như vậy.
Nhưng mà… Trong lòng Chu Trung Phong cực kỳ hỗn loạn, anh ôm giấy dầu đuổi theo cô: “Thư Lan.”
“Anh rất lo lắng cho em.” Mấy chữ ngắn ngủn.
Nhưng lại khiến cho sự uất ức trong lòng Khương Thư Lan biến mất: “Chu Trung Phong, em là người lớn, em có thể làm sao được chứ?”
Chu Trung Phong lắc đầu, anh nhấp môi, thấp giọng nói: “Anh sợ.”
Anh sợ bỗng nhiên không thấy Khương Thư Lan nữa.
Anh sợ mất cô.
Nếu như chưa từng có được thì thôi, chứ sau khi có được, anh vô cùng trân trọng cô, anh chỉ hận không thể cột Khương Thư Lan vào người, như thế thì giờ phút nào bọn họ cũng có thể gặp nhau.
Anh không cần suy nghĩ lung tung, không cần lo âu nôn nóng.
Khương Thư Lan sửng sốt, hiếm khi cô nhìn thấy bộ dạng yếu đuối đó của Chu Trung Phong, cô nghĩ nghĩ, nhón chân, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Anh đừng sợ.”
Bởi vì cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Cô không cần nói, bởi vì cô hiểu, Chu Trung Phong cũng hiểu.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Khảm Nhi dẫn đến mười mấy người, có thím đã kết hôn nhiều năm, có cô vợ nhỏ vừa mới kết hôn, có cô gái chưa kết hôn và cả nhóm nhóc con.
Bọn họ đều là những hàng xóm lân cận trong đại tạp viện Tuyên Võ.
Ngày thường những người đó đối xử với anh em bọn họ không tệ, tâm tính cũng lương thiện, không phải là loại người thích gây thị phi.
Khảm Nhi không biết có phải mình đã kêu đến nhiều người quá hay không, hắn thấp thỏm: “Chị dâu…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận