Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 105:

Lúc này mới có chuyện Trâu Dược Hoa lấy hết tiền trong nhà ra, mua xe đạp và đài phát thanh cho Giang Mẫn Vân cùng một lúc.
Mặt khác cũng là vì muốn tỏ vẻ, muốn lấy lại mặt mũi lúc trước cho mình.
Để cho Khương Thư Lan biết, anh ta không hề cho Giang Mẫn Vân ít thứ như cô thấy.
Chỉ là lúc này Trâu Dược Hoa vừa mới khôi phục trí nhớ liền hoàn toàn trợn mắt. Anh ta hoàn toàn không nghĩ được rằng, lúc mình còn trẻ lại nghèo đến như vậy, gia sản cả nhà cũng chỉ có hơn ba trăm đồng.
Trâu Dược Hoa vẫn chưa thể tin được: “Trong nhà một phân tiền cũng không còn nữa sao?”
Giang Mẫn Vân làm sao mà biết được chứ?
Nhưng Tiểu Trâu Dương đột nhiên lại nói: “Bà nội đem toàn bộ tiền giấu trong tủ rồi ạ!”
Mắt trẻ con rất tinh, trí nhớ cũng tốt, người già hay quên nên bà nội đã cố ý nói qua với Tiểu Trâu Dương.
Nghe được câu này, Trâu Dược Hoa vội vàng nói: “Sao mấy người không nói cho tôi sớm?”
Anh ta đem toàn bộ gia sản trong nhà đưa cho Khương Thư Lan hết rồi, bọn họ biết ăn uống bằng cái gì nữa?
Ăn không khí sao?
Giang Mẫn Vân nhỏ giọng nói: “Tôi có nhắc nhở anh rồi, nhưng không phải chính miệng anh hỏi mạng mình còn không đáng giá bằng ba trăm đồng sao?” Cô ta còn có thể làm gì bây giờ?
“Con không muốn ngăn cha lại.” Tiểu Trâu Dương lại đột nhiên nói: “Vì mạng của cha còn quan trọng hơn ba trăm đồng kia!”
Trẻ con dù gì cũng ý thức được tầm quan trọng của tiền rồi, nhưng trong mắt chúng, cha vẫn quan trọng hơn tiền.
Lời này thốt ra khiến trong lòng Trâu Dược Hoa ấm áp vô cùng.
Đời trước Trâu Dương rất hiếu thuận, đời này quay lại khi nhóc còn nhỏ, căn bản vẫn hiếu thuận như vậy.
Trâu Dược Hoa nâng tay lên sờ mặt Trâu Dương, ngữ khí dịu đi vài phần: “Dương Dương nhà chúng ta thật là hiếu thuận.”
Tiểu Trâu Dương tròn mắt đảo quanh: “Vậy cha à, cha đáp ứng yêu cầu của con không kết hôn với Giang Mẫn Vân nữa có được không?”
Ai nói trẻ con ngây thơ chứ?
Nhóc thực sự rất thông minh!
Biết tranh thủ lúc tâm trạng của cha đang tốt mà đòi đáp ứng yêu cầu của mình.
Thỉnh cầu hiện tại của nhóc, nếu là Trâu Dược Hoa trước khi sống lại chắc chắn sẽ không đồng ý. Bởi vì anh ta vất vả lắm mới cưới được người vợ là sinh viên về.
Nhưng Trâu Dược Hoa sau khi sống lại không còn như vậy nữa, anh ta đã sống qua cả đời này, đứng trên đỉnh nhân sinh, con cái đối với anh ta vẫn là quan trọng nhất.
Đối với yêu cầu của con mình, Trâu Dược Hoa đương nhiên không thể không đáp ứng được, anh ta chợt nói: “Đương nhiên là được rồi, đợi khi nào hai đứa chấp nhận được dì Giang Mẫn Vân thì cha sẽ đi đăng ký kết hôn với dì.”
Anh ta cảm thấy như vậy không có vấn đề gì hết.
Đời trước, anh ta cũng làm vậy với Khương Thư Lan, hơn nữa đối phương cũng chẳng oán hận gì.
Ngược lại còn đối xử rất tốt với hai đứa con của anh ta.
Vậy nên Giang Mẫn Vân chắc chắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Lời này của Trâu Dược Hoa khiến Tiểu Trâu Dương và Tiểu Trâu Mỹ liền trở nên vui vẻ: “Cha là tốt nhất.”
Chỉ có Giang Mẫn Vân là sắc mặt cực kỳ khó coi, còn mang theo vài phần ủy khuất: “Dược Hoa, anh đã nói sáng nay sẽ dẫn em đi đăng ký kết hôn mà.”
Đợi bọn nhỏ đồng ý cho đi đăng ký kết hôn thì đến khi nào mới được đây?
Trâu Dược Hoa nhíu mày, anh ta mang theo tư tưởng của đời sau, nói: “Tôi đón cô về làm dâu chính là để cô chăm sóc con cái, hầu hạ cha mẹ, nếu đến cả đứa nhỏ em còn không chăm sóc được, không thể khiến bọn chúng chấp nhận cô, vậy tôi còn cưới cô về làm gì nữa hả?”
Huống chi, đây đều là chuyện một học sinh chỉ học đến hết cấp ba như Khương Thư Lan còn làm được.
Giang Mẫn Vân là sinh viên tốt nghiệp đại học, không nhẽ không làm được sao?
Lời này thực sự quá thẳng thừng rồi.
Khiến cho sắc mặt Giang Mẫn Vân lúc này liền trở nên tái nhợt: “Dược Hoa, anh.... Sao có thể như vậy được chứ?”
Chẳng nhẽ cô ta về đó là phải chăm sóc con cái, hầu hạ người già sao?
Trâu Dược Hoa nhìn chằm chằm Giang Mẫn Vân với ánh mắt nặng nề, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không biết tại sao cô lại đính hôn với tôi thay cho Khương Thư Lan, nhưng hiện tại chúng ta là người một nhà rồi, vậy thì chúng ta nên sống với nhau cho tốt một chút.”
Đời trước của anh ta có thể cưới được người tốt nghiệp cấp ba như Khương Thư Lan, có thể đi được đến vị trí rất cao.
Đời này anh ta còn có thể cưới được một sinh viên đại học chính hiệu, chắc chắn tương lai anh ta còn đi được cao hơn nữa!
Sau khi buông lời này, Trâu Dược Hoa còn ôm lấy cả Tiểu Trâu Mỹ nữa: “Đi thôi, cha đưa hai đứa về nhà.”
Nhìn thấy Trâu Dược Hoa rời đi mà không có một chút lưu tình nào, cả người Giang Mẫn Vân phát run, sống cho tốt sao?
Làm sao mà sống như vậy được? Bế đứa nhỏ rời đi không thèm để ý gì đến cô ta nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận