Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1272:

Bà ấy lẩm bẩm: “Không biết tết năm nay ở nhà thế nào rồi?”
Có hào phóng hơn hay không, đi mua thêm ít thịt, mua ít trái cây rồi về để các cháu có một năm mới tốt hơn.
Khương Thư Lan ban đầu đi ra ngoài để thu dọn quần áo bẩn, khi cô nghe thấy điều này, cô dừng lại,
"Mẹ…” Mẹ Khương bĩu môi: "Mẹ, mẹ là nhớ anh và chị dâu của con."
Khương Thư Lan đặt quần áo bẩn trên ghế treo lên: "Con biết."
"Nếu như mẹ và cha muốn trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về chơi một chút."
Ngừng một chút, cô cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Nếu có thể đợi được thì cứ chờ chúng con, đến lúc đó con sẽ dẫn bọn nhỏ và Trung Phong quay trở về cùng nhau ăn tết."
Cô đã sớm tính toán đến chuyện này, nhưng hai đứa trẻ còn nhỏ, hơn nữa với sự xuất hiện của ông nội Chu và bà Chu, cô vẫn chưa tìm ra cách để hài lòng được cả hai.
Khương Thư Lan không muốn về nhà hay sao?
Cô cũng nghĩ đến nhưng đôi khi lại không làm được.
Mẹ Khương ai một tiếng, lau nước mắt: “Người già rồi lại thích nghĩ về quá khứ.”
Cũng không biết làm sao, nhưng bình thường bà ấy muốn tránh xa đám nhóc đó, kẻo điên đến chết.
Giờ đã xa rồi, nghĩ cũng lạ.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, sau đó tiến lên ôm lấy mẹ Khương, áy náy nói: “Mẹ, con xin lỗi.”
Nếu không phải do cô, cha mẹ cô cũng sẽ không từ Đông Bắc vượt ngàn dặm đến hòn đảo này.
Mẹ Khương đẩy cô: "Con nói cái gì vậy? Chúng ta là hai mẹ con sao phải nói mấy lời như vậy."
“Mẹ có thể đến đây giúp con trông hai đứa trẻ…” Cô chỉ vào ngực: “Nơi này của con rất vui.”
Là một người mẹ, vậy đấy, ước gì bản thân có thể cống hiến cả cuộc đời mình cho các con của mình.
Khương Thư Lan ậm ừ một tiếng, đôi mắt cô đỏ hoe.
Buổi tối.
Sau khi dỗ đứa nhỏ ngủ, Khương Thư Lan dựa vào trong ngực Chu Trung Phong, cô suy nghĩ một chút: “Em thấy cha mẹ rất nhớ nhà.”
Chu Trung Phong dừng một lúc: “Còn em thì sao?”
“Em cũng nhớ nhà.”
“Vậy thì trở về đi. "
Khương Thư Lan lắc đầu, cô thở dài: "Em không thể quay lại bây giờ."
Trong nhà máy không có ai, chưa kể sĩ quan hậu cần đã kết hôn, vì vậy tất nhiên không thể dành hai mươi giờ trong một ngày như trước kia để chờ đợi ở trong văn phòng.
Bởi vậy, gánh nặng trên người Khương Thư Lan đương nhiên là rất nặng.
Cô bây giờ không thể buông tay, kết hôn thì chính là như vậy, làm việc và sống với con cái, làm người ta choáng ngợp không thở nổi, lấy chồng xa khiến việc trở về nhà trở thành một niềm khao khát.
Chu Trung Phong biết Thư Lan đang nghĩ gì.
Anh choàng tay qua ôm bả vai Khương Thư Lan: "Chúng ta sẽ cùng nhau trở lại khi em hoàn thành công việc trong tay." Đó là cách duy nhất.
Khương Thư Lan gật gật đầu: "Ngày mai em sẽ hỏi cha để xem ông ấy có muốn quay về hay không. Nếu ông ấy muốn quay lại, em có thể mua cho bọn họ một vé để quay lại sống ở nhà một thời gian."
“Được.”
Buổi sáng, Khương Thư Lan tìm cha Khương và nói về vấn đề này.
Vốn dĩ nghĩ cha Khương cũng sẽ giống như mẹ Khương, háo hức muốn trở về quê hương.
Kết quả cha Khương vừa nghe vậy thì xua xua tay: “Phòng khám ở đây mới mở, cha không thể quay về được.”
Một khi quay về, chẳng khác nào giao toàn bộ công việc của phòng khám cho bà nội Chu, chẳng phải là lừa người ta hay sao?
Hoặc đóng cửa phòng khám, mặc kệ là ý trước hay ý sau, cha Khương đều không vui.
Cảm thấy lừa dối người khác.
Về phần gian hàng ở nhà, một đám tiểu tử thối, cháu trai ngoại thơm tho, mềm mại, ngoan ngoãn ở đây. So với nỗi nhớ nhà của mẹ Khương, cha Khương không có một chút nhớ nào, hơn nữa, ông ấy đột nhiên nói: “Không được, sao mùa thu mà anh con không gửi đồ ăn mới tới?”
“Để cha đi hỏi bọn họ một chút, có phải là bọn họ muốn bỏ đói cháu ngoại trai hay không?”
Đồ ăn ở quê rõ ràng là ngon hơn đồ ăn trên đảo rất nhiều.
Cho dù là gạo thường hay gạo kê, dùng để nấu cháo, Nháo Nháo và An An sẽ rất thích.
Khương Thư Lan: "...????”
Cô không bao giờ nghĩ đến khi cô hỏi sẽ có kết quả như thế này.
Thấy cha Khương vội vàng đi gọi điện thoại, cô xoa xoa giữa lông mày, đưa tay về phía mẹ Khương: “Mẹ….”
Cô không thể làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận