Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 91:

Căn bản không cần sợ hãi gì hết.
Khương Thư Lan đột nhiên bình tĩnh hơn chút, mặt vẫn tái nhợt nói: “Em vẫn luôn nghĩ chắc chắn anh ta sẽ đến, không ngờ anh ta lại đến vào lúc này.”
Vốn còn tưởng tiệc kết hôn này sẽ ổn thỏa đâu vào đó.
Trịnh Hướng Đông chắc là sẽ không xuất hiện đâu?
Hóa ra do cô suy nghĩ quá đơn giản.
Người nhà họ Khương, xã viên ở đây đều biết Trịnh Hướng Đông là ai, người thì tức giận, người lại đồng tình.
Chỉ có Hứa Thành Binh nghi hoặc: “Trịnh Hướng Đông là ai vậy?”
Lời này thốt ra xung quanh bất chợt im lặng.
Không ai dám lên tiếng trả lời, chỉ có Trịnh Hướng Đông cách đó không xa, hắn ta nhảy xuống từ trên chiếc xe cam nhông màu lam, nhanh nhẹn lấy từ trong bao ra máy may, xe đạp đặt xuống, còn không quên trả lời một câu.
“Tôi là ai sao? Tôi là chồng tương lai của Khương Thư Lan!”
“Khương Thư Lan đâu? Khương Thư Lan đâu? Kêu cô ấy ra đi, Trịnh Hướng Đông tôi mang theo tam đại kiện tới cưới cô ấy rồi đây.”
Lời này thốt ra, xung quanh vẫn tiếp tục im lặng, sắc mặt Hứa Thành Binh mang theo mấy phần kinh ngạc, theo bản năng mà quay qua nhìn Khương Thư Lan.
Ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Khương Thư Lan, hôm nay không phải cô ấy đang kết hôn với đồng chí Chu sao?
Lời kia của Trịnh Hướng Đông có thể nói là đang trực tiếp đòi người.
Khuôn mặt Khương Thư Lan đỏ bừng, phát run: “Anh ta không phải chồng tôi, đến bây giờ cũng không phải!”
Người nhà họ Khương liền nổi giận đùng đùng: “Trịnh Hướng Đông, anh đừng có ở đây mà nói bậy, dám hủy hoại thanh danh của em gái tôi, tôi đánh chết anh đồ chó chết.”
Lão tam Khương bị kích động, trực tiếp đi tới sân cầm xẻng, đi lên liều mạng với người ta: “Anh còn dám tới!”
Trịnh Hướng Đông đã rất lâu không tới nhà họ Khương, mỗi lần tới đều khiến người ta phải nói về hắn ta rất nhiều.
Rõ ràng nhà họ Khương không ai hoan nghênh hắn ta, vì mỗi lần hắn ta đến là mỗi lần nhà họ Khương xông lên đánh.
Hắn ta chính là lưu manh, dù người nhà họ Khương có tìm hắn ta liều mạng, hắn ta cũng không đánh trả, cứ vậy mà để cho mình bị đánh, bị đánh xong, lần sau lại tiếp tục đến.
Người như vậy, nhà họ Khương thực sự là không có biện pháp.
Trịnh Hướng Đông không chút sợ hãi với lão tam đang muốn liều mạng với hắn ta.
Hắn ta dám đánh cược cả cái mạng của mình, nhưng lão tam Khương không dám, vì lão tam Khương còn vợ con, anh ấy không có cách nào để liều hết.
Trịnh Hướng Đông căn bản không để ý đến lão tam Khương, mà chỉ đưa mắt quét qua mảnh sân náo nhiệt nhà họ Khương, sắc mặt đột nhiên trùng xuống, thân là một người của công xã, hắn ta đang tốn công vô ích làm gì ở nơi này vậy.
Khương Thư Lan đang kết hôn với người đàn ông khác rồi.
Sau khi nhận thức được điều này rồi, khuôn mặt âm trầm của Trịnh Hướng Đông có thể nói lập tức liền trở nên tức giận vô cùng.
Hắn ta không những không giận dữ, còn đáp trả: “Ồ, nhà họ Khương hôm nay náo nhiệt thật đó! Đây là đang làm gì vậy?”
Lời này vừa thốt ra, xung quanh lại im lặng.
Chu Trung Phong đột nhiên nắm lấy tay Khương Thư Lan cứ vậy mà giơ lên: “Kết hôn.”
Thanh âm phát ra lạnh đến thấu xương, anh cứ vậy che chắn trước mặt Khương Thư Lan, cao như một gốc cây che được cả trời.
Mười ngón tay đan vào, hai người cứ vậy nắm tay nhau, khiến sắc mặt Trịnh Hướng Đông đột nhiên trở nên âm trầm, hắn ta đã đến bờ vực của sự bạo bùng nổ rồi: “Anh là ai? Tôi nói rồi, Khương Thư Lan là của tôi, sao anh dám tranh với tôi?”
Hắn ta tốn không biết bao công sức mới đuổi được ruồi bọ xung quanh Khương Thư Lan, vất vả lắm mới khiến Trâu Dược Hoa và Khương Thư Lan không đến được với nhau.
Nhưng người đàn ông này từ đâu tới vậy? Mặc kệ anh từ đâu tới. Khương Thư Lan vẫn là của hắn ta.
Trịnh Hướng Đông bước mấy bước về phía Khương Thư Lan, nhìn chằm chằm cô, đưa tay ra đặt lên vai cô: “Thư Lan, em không ngoan rồi, không phải anh nói là em hãy ở nhà đợi anh tới rước sao?”
Ánh mắt hắn ta chẳng khác nào ánh mắt của con rắn độc, đặc quánh đục mờ, dịu dàng và lạnh lùng đan xen lẫn nhau, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Điều này khiến Khương Thư Lan theo bản năng nghĩ lại, hắn ta ngày trước cũng chỉ như vậy thôi mà cũng có thể khiến lão hiệu trưởng tức chết.
Khiến lão hiệu trưởng chết không nhắm mắt.
Thân thể Khương Thư Lan theo bản năng run rẩy, lùi về sau mấy bước, lúc có cánh tay lạnh như băng hạ xuống vai mình.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng.
Cả người Trịnh Hướng Đông đều bị đánh ngã, vì đột nhiên ngã nên hắn ta thấy có chút hoang mang.
Là Chu Trung Phong.
Lúc bàn tay kia của Trịnh Hướng Đông đặt xuống người Khương Thư Lan, Chu Trung Phong theo phản xạ mà đưa tay ra lưu loát đánh ngã hắn ta, động tác sắc bén, không có nửa phần chậm chạp.
Cứ như vậy đánh ngã được Trịnh Hướng Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận