Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 473:

“Mai lan trúc cúc, chúng ta trời sinh là một đôi, có đúng hay không?”
Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười, cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
“Trời sinh một đôi, cũng không thể nào dùng như em nói được.”
“Nhưng mà chị là hoa lan, em là hoa mai, chúng ta chính là trời sinh một đôi mà.”
Cô nghĩ gì đó rồi đứng lên: “Được rồi, em đi ra ngoài lâu như vậy rồi, nhanh chóng quay về đi, nếu như không quay về, bọn họ tìm không thấy em chắc chắn sẽ làm loạn lên mất.”
Nói đến việc phải quay về.
Lê Lệ Mai lại có chút không nỡ, cô ấy kéo tay của Khương Thư Lan: “Chị Thư Lan, chị chờ em nhé, chờ em lần sau sẽ lại tới tìm chị.”
Cô ấy chưa từng gặp qua người nào tốt đến như vậy, cũng chưa từng có ai hiểu cô ấy, ủng hộ cô ấy, khai sáng cô ấy, hơn nữa còn có thể soi sáng cho con đường mà cô ấy muốn đi như vậy.
Khương Thư Lan ừm một tiếng, cầm rổ qua, lấy đồ ăn ở bên trong rổ ra.
Là mấy chiếc bánh bao thịt heo nóng hôi hổi mà sáng nay Khương Thư Lan vừa mới hấp.
Thịt heo được dùng là loại thịt ba chỉ ngon nhất, dùng dao thái hành tây cho vào, lại ngâm hai cân miến, tổng cộng làm được mười chiếc bánh bao, để lại mấy cái ở nhà cho cô cùng với mấy đứa nhỏ.
Còn lại đều ở trong này hết, vốn định mang tới cho Chu Trung Phong, không ngờ lại không gặp được người.
Nhưng lúc này lại gặp được Lê Lệ Mai.
Khương Thư Lan xé hai miếng lá chuối, bọc hai cái bánh bao lại đưa cho cô ấy: “Nếm thử chút đi.”
Lê Lệ Mai nuốt nước miếng, bánh bao trắng còn đang nóng hôi hổi.
Cô ấy đã lâu chưa được ăn qua, Lê Lệ Mai theo bản năng mà sờ vào túi của mình.
Móc ra được năm phần tiền, đưa vào trong chiếc giỏ rồi cầm bánh bao bỏ chạy: “Chị, đây là tiền cọc em đưa cho chị, lần sau em sẽ đưa đủ tiền cho.”
Nếu còn ở lại nữa, cô ấy sợ bản thân sẽ nhịn không được mà hóa thành con sói đón ăn hết sạch số bánh bao thịt kia mất.
Nhỡ như để cho chị Thư Lan biết cô ấy là người có chiếc dạ dày lớn có thể ăn được rất nhiều, khiến cho Thư Lan ghét bỏ cô ấy thì biết phải làm sao bây giờ?
Khương Thư Lan nhìn bộ dạng chạy trốn tựa như con thỏ của cô ấy, nhịn không được mà nở nụ cười, phủ lại vải trắng lên giỏ bánh bao.
Vừa mới đứng dậy quay về đã gặp phải Chu Trung Phong vừa mới từ quân đội đi ra, một thân anh mặc quân trang thẳng đứng, vóc dáng cao ngất.
Nhưng nhìn dường như tiều tụy đi rất nhiều, quanh mắt đen lại, khuôn mặt xanh xao đi không ít.
Mặt chạm mặt nhìn nhau.
Chu Trung Phong đang ở chỗ của mấy chuyên gia, nói chuyện cùng với đội trưởng Na.
Anh nhất thời ngừng lại, nói với bọn họ hai tiếng: “Chờ chút.”
Sau đó từ từ chạy về phía Khương Thư Lan, thấy anh chạy qua đó như vậy, tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Tiếp xúc một thời gian dài như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Chu Trung Phong bỏ lại người khác mà tự mình chạy đi trước như thế.
Đúng lúc mọi người còn đang nghi hoặc, chỉ thấy cách đó không xa có một vị nữ đồng chí vô cùng xinh đẹp đang đứng ở chỗ mà Chu Trung Phong chạy tới.
Nói như thế nào đây?
Người ban đầu còn lạnh lùng nghiêm nghị tựa như diêm vương trước mặt bọn họ, ở trước mặt nữ đồng chí kia tựa như thu hồi hết sự nghiêm nghị của mình, khí chất trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cô: “Sao em lại tới đây?”
Anh kéo tay cô đi tới gần cây chuối.
Khương Thư Lan cũng không ngờ lại trùng hợp đến như vậy, đi ra ngoài không tìm được người, đối phương vậy mà lại ở bên trong quân khu.
Cô chỉ vào chiếc giỏ của mình: “Em thấy mấy ngày nay anh không về, thế nên làm ít đồ ăn mang qua cho anh.”
“Nhưng mà lại không tìm được anh, em đang chuẩn bị quay về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận