Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 187:

Nhà họ Lôi không phải nhà của cậu bé sao?
Mặt sư trưởng lập tức trở nên đen sì.
Vừa nghĩ nghĩ gì, đứa nhỏ đã chạy đi đâu không thấy người rồi.
Sư trưởng Lôi nhìn bộ dạng khỏe như vâm kia của cháu trai, nhịn không được mà mắng: “Mới có tí tuổi mà đã vợ vợ chồng chồng rồi!”
Đồng chí Ngô cũng cười: “Đứa nhỏ cũng thông minh lắm, nếu không thông minh, chắc cũng không trốn đi được đâu.”
Lời này khiến cho ý cười trên mặt của sư trưởng Lôi nhạt đi vài phần, ông nghĩ gì đó rồi hỏi: “Trợ cấp chiều này vừa được đưa đến của tôi hình như chưa có hai con cá hoa cúc đúng không?”
Đồng chí Ngô gật đầu: “Chắc khoảng chiều là tới rồi ạ.”
“Đợi khi đến rồi thì bà trực tiếp mang đến nhà họ Khương đi!” Không thể để đứa nhỏ làm phiền người ta không công được.
Đồng chí Ngô nói: “Được ạ, tôi thấy đồng chí Tiểu Khương này không tồi chút nào, không phải người có tâm địa tính toán, trọng điểm là đối xử với mấy đứa nhỏ rất tốt.”
Người xinh đẹp, thái độ đúng mực, tâm địa cũng tốt.
Sư trưởng Lôi trầm mặc: “Buổi chiều gọi cho Mỹ Cầm một cuộc điện thoại, kể qua về tình huống của Lôi Vân Bảo với đồng chí Tiểu Khương.”
Trần Mỹ Cầm là con dâu của sư trưởng Lôi, cũng chính là mẹ ruột của Lôi Vân Bảo, chức vị không hề thấp, hơn nữa còn là lãnh đạo phụ trách khối nữ binh bên kia.
Đồng chí Ngô có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
*
Khương Thư Lan sau khi ra khỏi nhà họ Lôi, bọn họ liền đi bộ về, nếu như còn ngồi xe của sư trưởng Lôi sẽ ảnh hưởng không tốt cho lắm.
Từ nhà họ Lôi đến nhà bọn họ còn cách một đoạn đường, dọc đường đi còn gặp được vài chiến sĩ đang huấn luyện bên ngoài.
Khương Thư Lan tò mò mà nhìn qua, cô không hề biết rằng mấy chiến sĩ này cũng đang đưa mắt nhìn mình.
Chu Trung Phong thấp giọng hỏi: “Không phải em đang muốn mau chóng quay về xem nhà mới sao? Chúng ta về sớm một chút cũng có thể xem sớm một chút.”
Khương Thư Lan lúc này mới di dời sự chú ý.
Chu Trung Phong dẫn cô đi lối tắt, hơn nữa Khương Thư Lan phát hiện con đường tắt này dọc đường đi sẽ không gặp được mấy chiến sĩ huấn luyện ở bên ngoài nữa.
Trong lòng cô liền cảm thấy có chút buồn cười.
Đợi đến khi tới nhà mình rồi, Khương Thư Lan ngạc nhiên vô cùng, cô không ngờ nhà mình vậy mà lại giống hệt như nhà họ Lôi.
Phải biết rằng, nhà họ Lôi chính là nhà của sư trưởng.
Mà nhà cô cũng có kết cấu từ bên trong sân riêng biệt vào đến gian nhà chính, không khác là bao so với nhà của sư trưởng Lôi.
Mới đi vào là một khoảng không sân trống rỗng, ước chừng khoảng một trăm mét vuông, ngoài những cây dừa dài thẳng tắp ra, xung quanh đều trơ trụi.
Bên trái là chỗ phơi đồ, có hàng dây rất dài ngay giữa để phơi đồ.
Bên phải là một cái ao, nhưng ao đã khô cạn hết nước rồi, cũng không có vòi nước.
Lúc đi vào phòng chính, ven sườn nhà có một ô cửa sổ làm bằng kính thủy tinh trong suốt màu xanh lam, còn lại là tứ phương của gian nhà chính.
Hai bên sườn nhà chính phân ra thành hai cái cửa riêng biệt.
Đó chính là hai phòng ngủ.
Phía sau nhà chính còn có hai cái cửa nhỏ, đằng sau đó chính là phòng bếp, gian bếp đã được Tiểu Lưu dọn dẹp, vào bên trong lòng bếp còn có đốm lửa bên dưới.
Lòng bếp ở đây không giống với lòng bếp ở phương Bắc, bên cạnh lòng bếp có đặt một cái bễ để thổi gió hình chữ nhật, đang vù vù rung lên.
Ánh mắt Khương Thư Lan liền dừng ở đó một chút, rồi liền thu hồi lại ánh mắt.
Chu Trung Phong đi theo phía sau cô, cô đi đâu anh đi đó, có chút không yên mà hỏi: “Thế nào?”
Anh sợ Khương Thư Lan sẽ không thích.
Khương Thư Lan còn chưa nói gì. Chu Trung Phong đã nói tiếp: “Đợi chức vị của anh được cấp trên nâng lên rồi, lúc đó có thể xin được một căn nhà bốn hoặc bảy phòng.”
“Căn nhà hai phòng này chúng ta cứ ở tạm trước đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận