Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1476:

Hải đảo, Dương thành, Thâm Thị, thủ đô, phố Bình Hương, Tân Thị, dường như đi đến đâu Khương Thư Lan đều sẽ tìm những ngân hàng ở đó để làm sổ tiết kiệm.
Cũng là vì tương lai mà thôi, nhỡ như gặp phải chuyện gì đó không may thì vẫn có thể tìm được đường lui.
Khương Thư Lan lấy hết sổ tiết kiệm ra rồi thì lúc này mới đưa tờ báo sáng nay cô đọc qua cho anh.
Chu Trung Phong liếc nhìn một cái lập tức thấy được mấy chữ to sở giao dịch của Thâm Thị sắp mở.
Anh không quá hiểu những thứ này, nhưng cũng biết được đôi chút ý định của Khương Thư Lan rồi.
“Em định đầu tư vào đây sao?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Tài sản nhà chúng ta cũng lớn lắm rồi, nếu cứ tồn tại không thì không có ý nghĩa gì hết, tiền sinh tiền mới có ý nghĩa.”
“Nhưng mà có chút mạo hiểm đó? Hơn nữa rủi ro còn không nhỏ chút nào.”
Anh từ trước đến nay vẫn là người theo chủ nghĩa an toàn, không thích hình thức đầu tư này, đối với anh việc này có mức độ rủi ro khá cao.
Huống hồ, đầu tư vào cổ phiếu sờ không thấy nhìn không được, đều là thuần túy dựa vào đánh cược, dựa vào vận khí, xem bản thân có thể kiếm được lợi lộc gì hay không.
Khương Thư Lan không ngạc nhiên khi đối phương có phản ứng như vậy, cô thấp giọng nói: “Có mạo hiểm, nhưng rủi ro càng lớn, tiền lời càng cao.”
Cô đưa tay ra nhéo tay của Chu Trung Phong: “Chúng ta nói với nhau như vậy là được rồi, chuyện đầu tư em sẽ tự tính.”
Những năm gần đây, cô thực sự khiến cho tài sản trong nhà tăng lên gấp trăm lần, thậm chí là nghìn lần.
Thậm chí, thi thoảng Chu Trung Phong nhìn thấy số tiền trên sổ tiết kiệm nhà mình, anh đều không khỏi khiếp sợ, nhiều tiền đến mức khủng bố luôn rồi.
Anh có đưa một số tiền cho Khương Thư Lan, đối phương lập tức khiến cho số tiền này trở thành con gà đẻ trứng vàng.
Số tiền lớn đến mức khiến cho Chu Trung Phong cũng phải kinh ngạc.
Cũng may hiện tại không còn đi bắt những nhà tư bản nữa, nếu không dựa vào số tiền nhà bọn họ có, không chừng sẽ bị tóm gọn mất.
Chu Trung Phong bị cô nhéo như vậy thì cũng không còn giận nữa, anh không khỏi nhíu mày: “Em tính được là được rồi.”
“Dù sao chút chuyện này coi như để làm cho đỡ chán đi, tiền lương của anh cũng đủ nuôi sống em rồi.”
Hiện tại anh đã được thăng chức, tiền trợ cấp cùng với tiền lương cá nhân cũng được tăng lên không ít lần.
Mấy đứa nhỏ cũng đều đã lớn, không còn áp lực gì nữa, chỉ còn có anh và Thư Lan cùng với số tiền họ kiếm được, hiện tại cuộc sống vô cùng thoải mái.
Khương Thư Lan rất thích điểm này của Chu Trung Phong, dù là lúc nào đi chăng nữa thì cũng vô cùng tin tưởng cô, ủng hộ cô.
Thậm chí đến cả kết quả kém nhất cùng với rủi ro lớn nhất cũng đều đã được tính toán qua rồi.
Vì vậy cô chỉ việc tiến hành mà thôi.
“Chỉ cần anh ủng hộ em là được rồi.”
Khương Thư Lan cười tủm tỉm: “Nhà chúng ta không loạn nổi đâu, em phải ra ngoài thì mới có cơ hội thử sức được.”
Cô cũng đã qua bốn mươi tuổi rồi, dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng sáng như ngọc hiện lên, mặt mày tươi rói mang nét cười, đôi mắt trong sáng giống hệt như thời còn trẻ, không có gì thay đổi, thậm chí còn trưởng thành quyến rũ hơn mấy phần.
Chu Trung Phong không khỏi ngây người: “Thư Lan.”
“Hả?”
“Em đẹp lắm.”
Khương Thư Lan tức giận liếc anh một cái: “Đều sắp thành vợ chồng già hết rồi, sao còn không biết xấu hổ mà nói mấy lời như vậy được chứ?”
“Hơn nữa cũng đã kết hôn hơn hai mươi năm rồi, còn chưa ngắm đủ sao?”
Chu Trung Phong thành thật mà lắc đầu lia lịa: “Chưa đủ.”
Vẫn chưa ngắm đủ.
Tầm mắt của Khương Thư Lan di chuyển: “Hay là anh đưa hết ngân quỹ cho em đi, em sẽ nhân đôi chúng lên.”
“Được.”
Khương Thư Lan: “???”
Người này thực sự không cứu nổi nữa rồi.
Nháo Nháo đang định tìm tới cha mẹ có chút việc, vốn còn sợ hai người không quen với sự im lặng trong nhà.
Không ngờ lại vô tình nghe được đoạn cuối của cuộc hội thoại.
Cậu lập tức lén lút đi ra ngoài, nhịn không được mà thở dài, cậu cùng với An An tìm trăm phương nghìn kế muốn xin cha chút ngân quỹ nhỏ, nhưng cũng không được nữa rồi.
Dù bọn họ có dùng cách nào đi nữa thì đối phương vẫn lù lù bất động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận