Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 269:

Vì cũng là đồng hương cùng quê với nhau, lại có lẽ còn nhớ rõ lời Khương Thư Lan nói rằng hắn phải làm một người tốt, vậy nên Trịnh Hướng Đông mới kiên nhẫn một cách hiếm thấy mà dừng lại hỏi một câu.
“Chính là....” Cao Thủy Sinh cố gắng ngẩng đầu đáp một câu, đến mức mặt đỏ bừng lên, lắp bắp hỏi: “Khương Thư Lan cũng đã kết hôn rồi, sao anh còn tiếp tục làm những việc như vậy nữa làm gì?”
Khương Thư Lan cũng đã kết hôn với đi tùy quân rồi.
Nhưng Trịnh Hướng Đông vẫn giống như trước, nghe nói vẫn luôn đến nhà họ Khương đúng giờ, bổ củi lấy nước cho nhà họ Khương, giống như thể một người con rể đi làm việc của người con rể vậy.
Lời này khiến cho Trịnh Hướng Đông hơi ngạc nhiên, đây là người đầu tiên dám hỏi hắn như vậy.
Cả đội sản xuất, không ai dám hỏi hắn, cũng không ai dám nói với hắn như thế.
Trịnh Hướng Đông nhìn thấy người đàn ông này to lớn là vậy, nhưng lại đang lúng túng đến đỏ bừng mặt, đến nỗi đổ cả mồ hôi ra, không hiểu tại sao tâm tình đang khó chịu từ lúc rời nhà họ Khương lập tức tốt lên một chút.
“Còn có thể vì sao được chứ? Vì tôi thích cô ấy thôi!”
Hắn thích Khương Thư Lan, hận không thể để cho toàn bộ đại đội, đội sản xuất, toàn bộ công xã đều biết hết.
“Nhưng mà....”
Cao Thủy Sinh thấp giọng hỏi: “Đối phương cũng đã kết hôn rồi, anh vẫn còn tiếp tục dây dưa như vậy, không sợ người khác chửi mắng sao?”
Hiện tại lời mà nhiều người chửi Trịnh Hướng Đông nhất chính là mắng hắn si tình quá mức rồi, có người nói mắt hắn bị mờ rồi, cũng có người mắng hắn bị điên rồi.
Ngay cả một nữ đồng chí đã có chồng cũng không tha.
Trịnh Hướng Đông lạnh lùng trả lời: “Sao phải sợ? Bọn họ muốn mắng thế nào thì mắng!”
Việc của Trịnh Hướng Đông hắn, còn đến lượt người khác xen vào sao?
Lời này nói ra, hắn dường như nhận ra được gì đó, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Cao Thủy Sinh: “To con, anh có người trong lòng rồi sao? Hay là người đó đã kết hôn rồi?”
Nếu không phải người có vấn đề thầm kín này, sao có đủ dũng khí để hỏi chơi hắn mấy câu như thế này được chứ?
Cao Thủy Sinh bị hỏi như vậy như thể bị đoán trúng tâm tư, lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không phải đâu, anh đừng có nói lung tung.”
Sẽ phá hủy thanh danh con gái nhà người ta mất.
Trịnh Hướng Đông cười nhạo một tiếng, theo bản năng mà rút ra một điếu thuốc, vừa nhóm lửa đốt lại nghĩ đến cái gì đó, vừa nhả khói vừa nhả vào mũi của đối phương để người kia hung hăng ngửi lấy.
Sau đó trêu đùa nói: “Mau nói cho tôi nghe xem, anh đang thích ai? Nói không chừng thánh tình yêu này có thể giúp cho anh một chút cũng nên.”
Cao Thủy Sinh bắt đầu nhận thức được mà lắc đầu.
Anh ta không thể nói được, sợ sẽ làm tổn hại đến đối phương được.
“Anh không nói thì làm sao tôi có thể giúp anh được?”
“Nhưng mà đối phương sắp kết hôn rồi, làm như vậy là không tốt đối với cô ấy.”
Cứ hễ là chuyện gì gây ra chút thương tổn đối với Giang Mẫn Vân, Cao Thủy Sinh sẽ không bao giờ nguyện ý làm.
“Kết hôn sao?” Trịnh Hướng Đông thì thào: “Vậy thì chúng ta cũng có chung một vấn đề đấy nhỉ?”
Hắn đưa tay ra vỗ vỗ bả vai đối phương, rắc rắc!
Nguyên một bắp thịt trên tay rắn chắc giống như hòn đá vậy.
Cao Thủy Sinh buông bó củi trên tay xuống, cùng đi tới ngồi trên bờ ruộng với Trịnh Hướng Đông, đột nhiên hỏi: “Thuốc anh cầm trong tay hút có ngon không?”
Anh ta mới chỉ nhìn thấy người ta hút thuốc, cho tới bây giờ cũng chưa từng hút qua, cái này rất đắt, căn bản không thể mua để hút được.
Trịnh Hướng Đông vốn đang cầm thuốc, nghe thấy vậy, liền đưa thuốc qua cho anh ta: “Thử chút đi!”
Cao Thủy Sinh cũng không khách khí, nhận lấy rồi hút một hơi thật sâu, sâu đến mức nước mắt anh ta cũng chảy ra luôn rồi, cả người như co rút lại, bả vai cũng rụt lại.
Nhìn qua trông rất đáng thương.
“Nếu tôi có tiền hoặc là biết chữ thì tốt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận