Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 770:

Đường Mẫn Hoa còn đang thất thần thì Chu Trung Phong đã mang đồ đến phía trước: “Mẹ, mẹ bôi thuốc mỡ cho cha đi, con đi bổ dừa cho hai người.”
Dừa xanh là lúc trước khi anh đi Thư Lan đã lén cất vào hai quả.
Sợ sẽ hỏng nên thử mang qua xem có thể bị hỏng hay không.
Nhưng Chu Trung Phong không ngờ rằng cha mẹ vậy mà lại thích dừa đến thế, tốn hết sức lực ở trên xe mà vẫn chưa mở được.
Đường Mẫn Hoa nhận lấy thuốc mỡ rồi mà vẫn còn thất thần.
Chu Trung Phong liền mang hai quả dừa đi vào phòng bếp.
Phong bếp tuy rằng rất sạch sẽ nhưng không hề có chút khói bụi của củi lửa.
“Mẹ, mẹ để dao ở đâu vậy?”
Một câu liền khiến cho căn bếp không có chút khói nào như có thêm mấy phần tình người.
Đường Mẫn Hoa lau lau mặt, vứt lọ thuốc mỡ lên người Chu Nghĩa Khôn, vênh mặt hất cằm sai khiến: “Tự bôi cho mình đi!”
Rõ ràng là không đau đến mức đó, còn phải giả bộ như vậy làm gì!
Cũng chỉ muốn con trai cõng mình mà thôi.
Đúng là không biết xấu hổ.
Đường Mẫn Hoa sau khi đi vào phòng bếp thì thấy con trai Chu Trung Phong của mình vẫn đang tìm dao.
Đường Mẫn Hoa vội kéo ngăn tủ ra, lấy một con dao ra đưa cho anh: “Ở trong đây, bình thường cha con với mẹ không nấu nướng gì, để bên ngoài sợ bụi nên đều cất hết vào trong đây.”
Chu Trung Phong vâng một tiếng rồi nhận lấy dao, lại phát hiện bình nước trong nhà không còn chút nước nào nữa.
Nhưng cũng may vòi nước sau khi mở ra một hồi lâu liền lập tức có nước chảy ào ào ra.
Anh rửa qua dao một lần sau đó đập một nhát dao xuống đỉnh đầu quả dừa.
Quả dừa vừa vặn được đục một lỗ, anh tìm được một cái ống hút cho vào để hút nhưng phát hiện không có chiếc ống hút nào hết.
Vậy nên trực tiếp đưa qua cho Đường Mẫn Vân luôn: “Không có ống hút, cắm vào trực tiếp là được rồi.”
Anh không phải không nghĩ tới việc đổ nước dừa vào trong bát nhưng như vậy sẽ làm mất đi một phần hương vị.
Nghĩ đến việc cha mẹ gấp gáp như vậy còn không phải vì rất hiếu kỳ với món này sao.
Ở nơi như sa mạc này, làm sao có thể nhìn thấy nổi một quả dừa xanh, đương nhiên bọn họ sẽ rất ngạc nhiên rồi.
Nói trắng ra là, Khương Thư Lan nói rất đúng, người ta đôi khi lúc về già rồi sẽ chẳng khác nào trẻ con hết.
Đường Mẫn Vân ngẩng đầu nhìn Chu Trung Phong, định trả lại một quả, nhưng lại bị Chu Trung Phong từ chối.
“Không cần đâu, ở hải đảo lúc nào cũng có thể nhìn thấy được cây dừa, ngày nào bọn con cũng đều có thể uống được.”
Lúc này, Đường Mẫn Hoa cũng không khách sáo nữa mà bưng một quả ra ngoài cho Chu Nghĩa Khôn.
Lúc Chu Nghĩa Khôn uống được nửa quả rồi, Chu Trung Phong đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Cha, cha nếm thử trước xem đã bị hỏng chưa đã. Đường đi đến đây phải mất tới mười ngày rồi, không biết liệu có thể để lâu đến vậy được hay không?”
Chu Nghĩa Khôn: “???”
Ông ấy đã uống đến nửa quả rồi.
Mà con trai bây giờ mới hỏi sao?
Đường Mẫn Hoa ở bên cạnh thiếu chút nữa cười không ngậm được miệng: “Ờm, cha con có dạ dày sắt đó, cho dù là bị hỏng rồi cha con uống cũng không có vấn đề gì hết.”
May mà bà ấy chưa uống, hèn gì con trai ngăn bà ấy lại kêu bà ấy từ từ hãng uống.
Chu Nghĩa Khôn: “...”
Bấy giờ ông ấy lại đột nhiên nhớ tới con dâu Khương Thư Lan, nếu như con dâu ở đây chắc chắn sẽ không đối xử với ông ấy như vậy đâu.
“Thư Lan thế nào rồi?”
Chu Trung Phong vừa dọn dẹp nền đất vừa gật đầu nói: “Vẫn ổn, nhưng bởi vì phải mang bầu đến hai đứa nhỏ nên Thư Lan hới vất vả một chút.”
Anh không hề nói rằng Thư Lan sắp sinh rồi nên anh phải nhanh chóng trở về sớm hơn.
“Vậy ngày thường con nhớ chăm sóc Thư Lan cẩn thận một xíu.”
Chu Trung Phong vâng một tiếng, sau đó lấy hết đồ ra đưa cho Đường Mẫn Hoa.
“Mẹ, đây là thuốc, phía trên có dán công dụng, là cha của Thư Lan chuẩn bị cho, cha mẹ tìm một nơi khô ráo để cất đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận