Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 422:

Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng, anh có hơi không được tự nhiên: “Chỉ kéo tay thôi có được không?”
Ở trường hợp công khai nắm tay sẽ không tốt, nhưng kéo cánh tay thì chắc sẽ không có vấn đề gì.
Khương Thư Lan giận dỗi liếc anh một cái, ánh mắt chuyển động: “Ở đây vẫn có rất nhiều người đấy.”
Tuy ở đây đã qua khu vực nhà ăn, nhưng có không ít chiến sĩ sau khi huấn luyện xong sẽ đi qua nơi này để đến nhà ăn.
Vốn dĩ đây là nơi rất đông người qua lại.
Một cái liếc mắt này, nhìn đến mức làm cho lòng Chu Trung Phong tê dại, anh có ý đồ thương lượng: “Qua đoạn đường này thì chúng ta nắm tay nhé?” Giọng điệu có hơi nhảy nhót.
Một người lạnh nhạt như anh, thế mà cũng có một mặt như vậy.
Khương Thư Lan không nỡ từ chối, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Trung Phong không nhịn được mà cười, anh tính toán từng bước quãng đường trở về, vốn dĩ quãng đường chỉ có nửa giờ, ấy vậy mà anh đi có mười lăm phút.
Hai chân nhỏ của Khương Thư Lan chạy theo đến mỏi, còn người đàn ông phía trước vẫn chăm chỉ giống như con bò già.
Cô tức giận trừng mắt liếc anh, trực tiếp không đi nữa: “Chu Trung Phong, anh chậm lại một chút đi.”
Chu Trung Phong nhìn lướt qua xung quanh, rất nhanh thôi bọn họ sẽ về nhà, với lại bên đây cũng không có chiến sĩ nào, đều là khu nhà ở.
Anh nghĩ nghĩ, sau đó đi thẳng đến chỗ Khương Thư Lan rồi ngồi xổm xuống: “Leo lên đi.”
Tấm lưng anh rộng lớn, giống như một ngọn núi lớn, cứ che ở trước mặt Khương Thư Lan như vậy.
Khương Thư Lan do dự: “Như vậy có gây ra ảnh hưởng không tốt hay không?”
Đây là tác phong nam nữ, cái này được quản rất nghiêm khắc.
“Cứ nói chân em đau, đi không nổi là được.”
“Em leo lên đi.” Giọng điệu lưu loát dứt khoác.
Xe đã có sẵn, sao lại không ngồi cho được chứ?
Khương Thư Lan đặt hai tay của mình lên cổ Chu Trung Phong, sau đó cô đánh vào hông anh một cái: “Đi thôi!”
Động tác đứng dậy của Chu Trung Phong dừng lại một, suýt chút nữa anh không giữ vững được mà để Khương Thư Lan ngã xuống.
Tay anh trực tiếp nắm lấy đùi Khương Thư Lan: “Nghịch ngợm.”
Khương Thu Lan lập tức đỏ mặt, cô không khỏi tức giận nói: “Chu Trung Phong, anh đúng là đồ đáng ghét.”
Một tiếng đáng ghét này rất mềm mại du dương.
Chính ủy Tống ở phía sau đang định đi tìm Chu Trung Phong và đội trưởng Na để bàn bạc chuyện rừng cao su, hắn thấy được cảnh tượng như thế, cũng không khỏi cười cười, trong lòng cảm thán, tuổi trẻ thật là tốt mà.
Nếu không thì làm sao, Chu Trung Phong che chở cho Tiểu Khương giống như tròng mắt vậy, một tiếng nũng nịu đáng ghét kia, có mấy người đàn ông chịu được chứ!
Chính ủy Tống lắc lắc đầu.
Vốn dĩ hắn ta định đi tìm Chu Trung Phong, lúc này trực tiếp xoay người đến nhà họ Na trước.
Hắn ta vẫn không nên làm bóng đèn đi quấy rầy vợ chồng son người ta ngọt ngào.
Đi một lát liền về đến nhà.
Bộ dạng Chu Trung Phong vô cùng nghiêm túc, nhưng hai tay nâng một cái liền xóc Khương Thư Lan lên.
Khương Thư Lan hoảng sợ, thân thể cô bay lên, cô kinh ngạc kêu một tiếng: “Chu Trung Phong.”
Sao người này lại bỗng nhiên càn rỡ như vậy.
Lồng ngực Chu Trung Phong phát ra tiếng cười, anh vững vàng đón được cô rồi thả cô xuống: “Thư Lan, chuyện anh làm đúng nhất trong cuộc đời này, đó chính là gặp được em ở tỉnh miền Đông.”
Anh thật sự rất vui, từ lúc ở nhà ăn, anh đã phải kiềm chế rồi.
Bây giờ trở về nhà mình, anh còn nhẫn nhịn cái gì nữa chứ.
Vất vả lắm Khương Thư Lan mới đứng vững, cô vỗ vỗ trái tim nhỏ bé, sau đó cô đưa tay lên sờ trán Chu Trung Phong: “Anh chịu kích thích gì hả?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Căn cứ cho anh đảm nhận chuyện rừng cao su.”
“Hả?”
Vẻ mặt Khương Thư Lan ngây ngốc, cô không rõ lắm về công việc của Chu Trung Phong.
Chuyện rừng cao su là sao?
Cái này giải thích có hơi rắc rối, nên Chu Trung Phong đưa tay nhéo nhéo mũi cô: “Không có gì, chỉ là muốn chia sẻ niềm vui với em thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận