Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 158:

Lúc đó bọn họ còn suýt bị hù chết, ai nấy đều nép vào chỗ của mình không dám động đậy gì.
Sau khi biết được đây là do đồng chí quân nhân đang chấp hành nhiệm vụ bắt mấy kẻ buôn người, cảm giác sợ hãi ban đầu mới biến thành cảm giác an toàn.
Đây là niềm tin tự nhiên của bọn họ đối với những đồng chí quân nhân.
Khương Thư Lan gật đầu, đặt Lôi Vân Bảo lên giường.
Lôi Vân Bảo không thích có nhiều người vây quanh mình, điều này sẽ khiến cậu bé không có cảm giác an toàn, không khỏi nhe răng trợn mắt với mấy hành khách đang vây xung quanh mình.
Hung hãn y hệt như một con thú nhỏ vậy.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Tiểu Bảo, cháu không có được như vậy!”
Lôi Vân Bảo thấy Khương Thư Lan mắng cậu bé, không khỏi mím mím môi, trong lòng có chút ủy khuất.
Đứa nhỏ này tính tình rất ương ngạnh, không thể sửa đổi trong lúc nhất thời được, Khương Thư Lan liền nói với mọi người: “Lúc trước bị mấy kẻ buôn người dọa cho nên chưa có cảm giác an toàn, vậy nên mọi người tản ra một chút nhé.”
Mọi người sao có thể so đo với một đứa nhỏ được.
Bọn họ không khỏi xua xua tay.
Khương Thư Lan thoáng nhìn qua Tiểu Thiết Đản, từ lúc cô bế Lôi Vân Bảo, Tiểu Thiết Đản liền trở nên cực kỳ im lặng, ánh mắt dò xét, rõ ràng vẫn luôn nhìn về phía cô.
Cô động đậy một chút, tròng mắt của đối phương cũng sẽ di chuyển theo.
Tiểu Thiết Đản cũng là đứa nhỏ có cảm giác không an toàn, chỉ là vì cậu bé còn quá nhỏ, dù trong lòng có ghen tị bất mãn thế nào thì cũng sẽ đè nén sự cưỡng chế ở trong lòng.
Không dám nói ra thành lời.
Đứa nhỏ như vậy luôn luôn cần bọn họ quan tâm đến.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, đưa tay lên sờ mặt Tiểu Thiết Đản: “Thiết Đản, có thể giúp cô lấy trừng gà của bà nội ra không?”
Mắt Tiểu Thiết Đản sáng lên, lập tức ngồi xuống để hỗ trợ cô tìm trứng.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng thở phào một hơi, chỉ cảm thấy chăm sóc trẻ con thực sự rất mệt, không lúc nào là không phải chú ý đến tâm tình của đứa nhỏ.
Đợi sau khi lấy được trứng gà ra rồi, Khương Thư Lan lột hai quả vỏ, một quả cho Tiểu Thiết Đản, một quả cầm lên cho Lôi Vân Bảo ăn.
Mấy ngày liền rồi cậu bé chưa được ăn cơm nên là ăn như hổ đói, Tiểu Thiết Đản tò mò mà nhìn cậu bé: “Mặn quá, em ấy không sợ mặn sao?”
Mẹ Khương vì tiết kiệm đồ ăn nên đã dùng muối ướp để dùng trong mấy tháng, ăn một miếng đều mặn đến rát lưỡi.
Dù là người thích ăn trứng gà như Tiểu Thiết Đản cũng không có cách nào hết, cứ vậy mà ăn hết.
Lôi Vân Bảo ngẩng đầu liếc nhìn cậu bé một cái, tiếp tục ăn như hổ đói, rất nhanh đã hết một quả trứng gà.
Sau đó hướng đôi mắt trông mong lên mà nhìn.
Khương Thư Lan không lập tức cho cậu bé ăn tiếp, mà cho cậu bé uống chút nước ấm, lại giải thích với Tiểu Thiết Đản: “Thiết Đản à, chắc là mấy ngày nay em trai chưa được cho ăn cơm rồi.”
Lời này vừa thốt ra, Tiểu Thiết Đản lập tức có chút thông cảm: “Vậy thì đáng thương quá.”
Cậu bé ít nhất còn có cô và dượng, đứa nhỏ kia cái gì cũng không có, còn bị người xấu bắt nạt.
Cậu bé thật là đáng thương.
Cứ như vậy, bất mãn lúc trước của Tiểu Thiết Đản với đứa nhỏ kia lập tức tan thành mây khói.
“Cháu sẽ cho em ấy ăn cá khô của cháu.”
Cá nhỏ là rán lên từ dầu, hơn nữa còn là món khô, không tốt cho tiêu hóa.
Lôi Vân Bảo đã nhiều ngày không ăn cơm rồi.
Khương Thư Lan không dám cho cậu bé ăn cho lắm, nghĩ nghĩ định cho cậu bé ăn bánh bột ngô, dùng nước sôi đun lên rồi sẽ đút cho cậu bé ăn từng chút một.
Một chiếc bánh bột ngô to bằng bàn tay người trưởng thành, đun lên với nước ước chừng sẽ được khoảng một bát lớn.
Vậy mà đã được Lôi Vân Bảo ăn hết sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận