Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 753:

Cô tiêu tiền của bọn họ còn chưa nói lời cảm ơn nào.
Lê Lệ Mai ở bên cạnh thấy như vậy thì thở dài: “Đội trưởng Chu, em vẫn còn ở đây mà!”
Nhưng mà cô ấy cũng không thể không cảm thán, Chu Trung Phong rất may mắn khi lấy được Khương Thư Lan.
Nghe được lời cô ấy nhắc nhở như vậy, Khương Thư Lan lập tức đỏ mặt mà nhéo người Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong từ trước đến giờ vốn không hợp với Lê Lệ Mai, khó có cơ hội gặp mặt cô ấy như vậy, liền trịnh trọng nói: “Cảm ơn em, tộc trưởng Lê.”
Nếu như anh không nhầm thì hai bình rượu mơ đặt dưới tủ bếp chắc cũng là do Lê Lệ Mai mang tới.
Bởi vì theo trí nhớ của Chu Trung Phong thì người địa phương ở hải đảo thích nhất là loại đồ uống này.
Chu Trung Phong khách khí quá mức như vậy, Lê Lệ Mai liền cảm thấy có chút không quen, cô ấy xua tay nói: “Bỏ đi, em chỉ là nể mặt chị Thư Lan mà thôi.”
Nếu không thì ai mà thèm tới chứ.
Khương Thư Lan nghe vậy thì cười lên, đưa tay ra nắm lấy tay Lê Lệ Mai: “Lệ Mai!”
“Được rồi được rồi, em thừa nhận, em là vì muốn mấy đồng chí của căn cứ ở Tây Bắc sống tốt hơn một chút có được chưa? Không đành lòng nhìn bọn họ sống khổ sở như vậy.”
Lê Lệ Mai chính là hay mạnh miệng mềm lòng như thế đấy.
Dù ngoại miệng thì ương ngạnh cứng rắn nhưng trong lòng thì vô cùng mềm mỏng.
Hoa quả ở đây phần lớn đều do cô ấy cung cấp tới, đến cả tiền cũng không cần, còn ở đây giúp đỡ hai ngày rồi.
Sau khi Chu Trung Phong rời đi, Lê Lệ Mai liền nói: “Chị à, hay là chị nghe anh rể mà đi nghỉ ngơi một chút đi?”
Chu Trung Phong vừa tiến vào liền liên tục nhắc cô đi nghỉ ngơi.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Giờ chị vẫn chưa thấy mệt, đợi khi nào mệt rồi chị sẽ đi nghỉ.”
Bọn họ chuẩn bị ba ngày.
Chu Trung Phong cũng không rảnh rỗi, đi tìm tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi để lấy giấy phê duyệt, vặt một ít a mạc tây lâm() và an nãi cận(), và một ít lá cam thảo thường dùng nhất.
[Chú thích: (
) A mạc tây lâm: là một loại thuốc kháng sinh lúc bấy giờ, chữa các bệnh về nhiễm khuẩn, nhiễm nấm và các bệnh cấp tính đơn thuần.
(**) An nãi cận: là một loại thuốc chữa trị các bệnh về não và thần kinh thời xưa hay sử dụng, có nguồn gốc từ thảo dược.]
Ba loại thuốc này dường như thường được dùng để trị các chứng bệnh hay gặp nhất.
Mà lúc Chu Trung Phong đang đi vặt thuốc, mấy người Khương Thư Lan ở bên này cũng đang vô cùng bận bịu, cô kiểm kê lại các loại đồ mà nhà mình chuẩn bị cho Chu Trung Phong mang đi, quần áo bông hai bộ, hai chiếc áo may ô, hai đôi bao tay, hai chiếc khăn quàng cổ.
Thuốc Đông y khô, gộp vào cũng phải được hơn một trăm bao.
Rau củ sấy khô, cũng khoảng hơn năm mươi cân, phân biệt thành nhiều loại rau củ như củ cải, đậu sừng, dưa chuột, cà, cả trắng, khoai tây.
Về phần gừng tỏi, Khương Thư Lan không sấy khô mà trực tiếp tìm người mua năm cân, gừng tỏi vốn dĩ cũng để được rất lâu rồi, sau khi tới Tây Bắc, bọn họ cũng có thể tự trồng được trên mặt đất.
Thậm chí không cần đất, chỉ cần nước thôi cũng có thể sống được.
Còn lại là đồ hộp, năm loại đồ hộp gộp vào được tổng hơn năm cân, còn có hơn ba mươi chiếc bình nhỏ khác nhau.
Về phần thịt thì Khương Thư Lan không chuẩn bị, Tây Bắc là nơi không thiếu thịt nhất, rất gần khu Tây Tạng, các loại thịt bò, thịt dê Tây Tạng đều nhiều hơn ở nơi này.
Còn về hải sản với hoa quả khô, Khương Thư Lan cũng không chuẩn bị, đây là đồ mà căn cứ ở Tây Bắc mua riêng với quân đội ở hải đảo của bọn họ.
Số lượng lớn như vậy, bọn họ ở chỗ này không chuẩn bị hết được.
Thậm chí sau khi đã chuẩn bị được hết rồi thì làm thế nào để vận chuyển cũng là vấn đề.
Gần đến ngày rời đi, sáng sớm nhà xưởng đã cho khuân vác rau củ cùng hoa quả khô, còn có hải sản khô nữa lên thuyền hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận