Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 766:

Hạ Hoài Dân gật đầu: “Được rồi, đội trưởng Chu cứ về nhà với cha mẹ trước đi, những thứ còn lại cứ giao cho tôi.”
Mấy thứ này đủ để cho căn cứ của bọn họ ăn uống thoải mái trong cả năm rồi.
Ánh mắt Hạ Hoài Dân nhìn Chu Trung Phong như thể nhìn thấy đứa con vàng vậy.
Khóe miệng Chu Trung Phong giật giật, sau đó nhìn về phía Chu Trung Phong cùng với Đường Mẫn Hoa: “Chỗ cha mẹ ở là ở đâu vậy?”
Anh chưa từng tới đó bao giờ, cũng chưa từng đi tới chỗ cha mẹ bao giờ.
Chu Nghĩa Khôn với Đường Mẫn Hoa lúc này mới hoàn hồn: “Ở bên kia, ký túc xá của cha mẹ ở bên kia.”
“Tiểu Phong, con muốn lái xe qua đó sao?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Số hàng còn lại trên xe không ít chút nào, chuyển tới cũng phải đi đến mấy lượt, chi bằng lái xe qua đó luôn sẽ tiện hơn.”
Lời này khiến cho Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa đồng loạt gật đầu.
Tuổi lớn rồi không còn khỏe mạnh như hồi còn trẻ nữa, theo bản năng đều phải nghe theo sự phân phó của con mình.
Chu Trung Phong thấy bọn họ không phản đối thì lại hỏi: “Trên xe có một ghế phụ một người lên ngồi, còn một người ngồi lên thùng xe có được không, cha mẹ ai muốn ngồi trước ai muốn ngồi sau?”
Đường Mẫn Hoa cùng với Chu Nghĩa Khôn liền quay qua nhìn nhau.
Trăm miệng một lời: “Cha mẹ đều ngồi phía sau hết.”
Phía sau còn có đồ mà con dâu chuẩn bị cho bọn họ.
Chu Trung Phong vâng một tiếng, anh cũng không miễn cưỡng mà giúp bọn họ trèo lên thùng xe ngồi.
Sau đó lên xe lái.
Bọn họ vừa đi, mấy học sinh ở phía sau không khỏi hiếu kỳ: “Mấy người nói xem đồ riêng kia có những gì!”
Tò mò thật đó!
Hạ Hoài Dân: “Có cái gì cũng không tới phiên mấy người tò mò, còn không mau chuyển mấy thùng đồ này tới căn tin đi!”
Mọi người lập tức thở dài.
Bọn họ cũng rất muốn được người thân tới mang đồ cho.
Nhưng mà bọn họ lại nghĩ quá đơn giản rồi, số hàng này mà Chu Trung Phong mang tới, sau khi phê duyệt qua, đi trên đường vẫn cần phải kiểm kê, nghiệm hóa, kiểm tra cẩn thận.
Người bình thường căn bản không thể mang đồ đến đây được.
Xe vừa khởi động kêu lên ầm ầm khiến cát dưới đất bay lên, xung quanh thi thoảng có một hai người đi qua.
Ánh mắt bọn họ hiếu kỳ nhìn qua, là ánh mắt đầy đề phòng, lại như đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Đây là một mặt mà Chu Trung Phong từ trước đến giờ chưa từng thấy được, những người này đối với ngoại vật như thể không hề có cảm giác gì vậy.
Hoặc có thể nói bọn họ chỉ quan tâm tới bản thân mình hơn.
Không thể không nói, có lẽ chỉ có những người tài giỏi như vậy mới thích hợp làm nghiên cứu.
Xe chạy được khoảng mười phút sau thì tới được bên dưới lầu ký túc xá.
Chu Trung Phong nhảy xuống dưới xe, đi tới thùng xe gọi cha mẹ.
Kết quả hai người đang ngồi xổm xuống mà ăn hoa quả đóng lọ với nhau.
Có tới tận ba bình hoa quả trống rỗng trên thùng xe.
Chưa nói còn có tôm khô rơi trên mặt đất, cùng với quả dừa một hồi rồi mà bọn họ chưa mở ra được.
Khiến cho hai người đổ đầy mồ hôi trên đầu.
Chu Trung Phong: “...”
Chu Trung Phong một lúc lâu sau mới nhận ra được hai người đang vội vã ăn đồ này trước mặt anh là cha mẹ anh.
Anh liền nói: “Cha, mẹ, về nhà rồi ăn.”
Ngữ khí có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn mang theo sự bao dung.
Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Vân bị con trai phát hiện như vậy thì có chút ngại ngùng.
Hai người từ từ đứng lên, hai tay Chu Nghĩa Khôn để sau lưng, hết nhìn đông rồi lại nhìn sang tây: “Ờm, mẹ con ăn uống không được tốt, cha giúp bà ấy nếm thử xem đồ ăn có được không thôi?”
Đường Mẫn Hoa: “...”
Rõ ràng là ông ấy không nhịn được trước.
Nhìn thấy quả xoài đóng lọ kia thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Nếu vào thời hai người bọn họ còn trẻ, quả thực là không thèm thuồng đến như vậy.
Cũng là do ở căn cứ ở Tây Bắc này quá lâu rồi, nhiều năm rồi chưa được ăn đến, bỗng dưng lại có đồ ngon xuất hiện trước mặt như vậy.
Ai mà chịu nổi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận