Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1405:

Lê Lệ Mai trầm mặc, cô ấy ôm sách, thấp giọng mà nói một câu: “Em biết rồi.”
Có chút buồn rồi.
“Thời gian còn đến một năm, nếu em ôn tập khẳng định sẽ kịp.” Khương Thư Lan sờ sờ tóc của cô: “Chị ở thủ đô chờ em.”
Nghe xong một câu này, Lê Lệ Mai lập tức như là được tiêm thêm máu gà.
Tức khắc hệt như gà con mổ thóc gật đầu lia lịa.
Về việc họp tập khó khăn như vậy, hết thảy đều ôm một tia hy vọng.
Sau khi tán gẫu với bạn bè thân thích xong liền vội đi.
Khương Thư Lan liền đi tìm sĩ quan hậu cần: “Tôi đi thủ đô đọc sách, số liệu bên kia cứ trực tiếp gửi đến tôi, tôi sẽ trực tiếp trấn cửa ải.”
“Hàng được giao ở hải đảo, anh nhớ kiểm tra kĩ điểm giao, số liệu mỗi tháng cứ làm rõ rồi báo cho tôi là được.”
Sĩ quan hậu cần bày ra biểu tình có chút phức tạp: “Cô thật sự muốn đi thủ đô đọc sách sao?”
“Vẫn là Thanh Đại à?”
Khương Thư Lan nói tiếp: “Tôi lừa anh làm cái gì?”
Sĩ quan hậu cần nhịn không được liền thở dài: “Khương Thư Lan à Khương Thư Lan, cô thật đúng là lì lợm hơn cả trâu.”
Cậu ấy còn chưa từng gặp qua nữ đồng chí nào trâu bò như Khương Thư Lan này.
Cuộc đời thật lên voi xuống chó, không cần giải thích nhiều.
Khương Thư Lan không muốn nói chuyện vô nghĩa với cậu ấy: “Anh nhìn xem, còn có yêu cầu bổ sung gì sao? Chúng ta trước tiên thương lượng cho tốt, để nhỡ khi sau khi tôi đi rồi, đến lúc đó bên này sứt đầu mẻ trán.”
“Không có đâu, có điều trước khi cô đi, cô giúp tôi sửa sang lại số liệu một tháng là tốt rồi.”
Sửa sang lại số liệu không phải thế mạnh của cậu ấy.
Khương Thư Lan nhìn nhìn đơn đặt hàng thật dày kia, cô chỉ gật gật đầu: “Cái này không thành vấn đề, tôi sẽ mang về sửa sang lại.” Tiếp theo dừng một chút: “Còn có chuyện gì khác nữa sao?”
“Có….”
“Chúc mừng cô nhé, chúc cô tiền đồ như gấm.”
Khương Thư Lan cúi đầu, hướng tới đối phương mà bắt tay: “Cảm ơn anh.”
Sau khi từ văn phòng rời đi, một lần nữa cô lại lâm vào bận rộn.
Trong vòng ba ngày, nếu đem số liệu sửa sang lại, trong lòng cô hiểu rõ, thời điểm sĩ quan hậu cần đưa cho cô số liệu đơn đặt hàng thì cô mới có thể nắm bắt thành thạo được.
Nhưng chuyện này quá vội đi, thời gian thực sự rất gấp rút.
Hôm nay đã là mười một hào, Khương Thư Lan đang rất khẩn trương, muộn nhất là mười lăm hào xong phải đến trường học để đưa tin.
Bên này cô vội đem số liệu đã sửa sang xong, một phần giao cho sĩ quan hậu cần, một mình giữ chính mình mang đi.
Trực tiếp bỏ số liệu vào hành lý bên trong.
Lần này cô đi thủ đô học tập, Chu Trung Phong cũng không có đến tiễn cô, bởi vì năm trước anh mới xin nghỉ công tác để về quê, thật sự nếu xin nghỉ nữa thì không tốt lắm.
Hôm nay trước lúc Khương Thư Lan rời đi, hai đứa nhỏ dường như cảm nhận được mà bắt đầu òa khóc nức nở.
Ngay lúc nhìn thấy cô cầm hành lý, hai đứa nhỏ đều nhịn không được mà ôm lấy chân cô rồi khóc: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng đi mà.”
Khương Thư Lan phát hiện tư tưởng công tác làm nhiều rồi, đến thời khắc này tất cả đều như phảng phất hóa thành hư ảo.
Cô lập tức cúi đầu hôn hôn hai đứa trẻ: “Mẹ chỉ giống các con, đi thủ đô đọc sách thôi, khi nào các con nghỉ có thể đến thăm mẹ mà, mẹ cũng có thể về với các con.”
Nháo Nháo không thèm nghe, xả giọng òa khóc, mà An An chỉ cố chấp nắm lấy góc áo của Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan hít sâu một hơi, nén chặt lòng, dứt tay của bọn nhỏ ra, hướng tới Chu Trung Phong nói: “Anh nhớ chăm sóc các con thật tốt nhé.”
Mẹ bọn trẻ vừa đi, mọi việc bây giờ đều nhờ cậy vào người cha Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong gật gật đầu, bế Nháo Nháo và An An lên, để cho bọn nhỏ ngồi ở trên vai: “Được rồi, việc trong nhà em không cần lo.”
“Hai đứa nhỏ có cả nhà lo liệu cho em rồi.”
“Em đi đến thủ đô, chú Quách sẽ trực tiếp đưa em đi đến đưa tin trường học.” Anh dừng một chút, vẫn là không yên tâm: “Nếu em cảm thấy ở ký túc xá không quen thì cứ tưởng tượng đó là nhà, cứ việc an tâm mà ở.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận