Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 217:

Ba người bận rộn một lúc.
Rất nhanh đã chuẩn bị xong thức ăn, sau khi chuẩn bị xong thức ăn, Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân đều rời khỏi.
Phần còn lại của công việc thực sự trên bếp, phải phụ thuộc vào một mình Khương Thư Lan rồi.
Khương Thư Lan cảm ơn hai người họ, rồi mời Miêu Hồng Vân qua đây ăn tối, Miêu Hồng Vân không từ chối, bởi vì chồng chị ta là trung đoàn trưởng Na vốn dĩ đã nhận được lời mời rồi.
Ngược lại, Vương Thủy Hương quyết giữ ý mình, chị tavẫn không chịu tới.
Khương Thư Lan bèn tính đợi sau khi làm xong, bảo bọn trẻ bưng một bát qua cho Vương Thủy Hương.
Sau khi các cô ấy rồi đi, Khương Thư Lan bắt đầu chuẩn bị đồ vật trên bếp, hai đứa trẻ phụ trách hỗ trợ nhóm lửa.
Trong nhà có hai cái bếp, cô hầm gà mái trong nồi trước rồi làm nước canh, cái nồi còn lại cũng không nhàn rỗi, nhìn thời gian không kém lắm.
Cô bắt đầu nấu ăn, một ký thịt ba chỉ cô định làm thịt kho tàu, đây là món sở trường của Khương Thư Lan, về phần tôm thì tráng nước sôi, món này là cô vừa học của Vương Thủy Hương, nghêu sò xào ớt xanh.
Hai con cá đù vàng hấp, còn có một cây lạp xưởng chưng.
Mấy món mặn này đủ rồi, ước chừng có sáu món ăn mặn, cho dù là bàn tiệc lớn thì cũng đã đủ đưa ra rồi.
Những món ăn này nấu hơn một tiếng đồng hồ.
Thừa lại rau xanh, Khương Thư Lan chuẩn bị một dĩa đậu que, cải trắng, củ cải thái lát, rau trộn là hai món, một món dưa leo trộn, một món cà chua ngâm đường.
Về phần thanh bổ lượng, món này có hơi phức tạp, cô vẫn chưa học kịp, bèn nấu nước bạc hà để thay thế, sau khi nấu xong đặt ở trong giếng nước ướp lạnh.
Lúc các món ăn chính đã sắp chuẩn bị xong, bên ngoài vang lên từng đợt tiếng bước chân.
Khương Thư Lan lau bàn tay dính đầy nước lên tạp dề, chưa đợi cô đi ra ngoài, hai đứa trẻ đã ngồi không yên, vội vàng chạy nhanh như bay ra ngoài: “Dượng, sao giờ dượng mới trở về thế, cô út của cháu đã bận sắp chết rồi!”
“Đúng vậy, chú Chu, không phải chú muốn ăn cơm trắng đấy chứ?”
Chu Trung Phong còn chưa vào nhà, anh đã bị hai đứa trẻ dùng ánh mắt thù địch hoài nghi.
Chu Trung Phong: “…”
Thì ra anh mới là người ngoài trong ngôi nhà này.
Chu Trung Phong mỗi tay ôm một đứa, đi về hướng phòng bếp, cúi đầu nhìn Khương Thư Lan bận rộn trong phòng bếp, thấp giọng nói: “Vất vả cho em rồi.”
Khương Thư Lan giận dữ: “Biết em vất vả mà anh còn không qua giúp đỡ à?”
Chu Trung Phong trở về trước thời gian như vậy còn không phải là vì để giúp đỡ sao?
Không cần Khương Thư Lan dặn dò, anh đã bắt đầu làm trợ thủ trong phòng bếp.
Chỉ chốc lát, bên ngoài lại vang lên một tràng tiếng bước chân, hơn nữa tiếng bước chân còn cực kỳ trật tự.
Không cần đoán cũng biết binh lính trong đoàn của Chu Trung Phong tới, bọn họ mỗi người cũng không đến tay không, có người xách theo hai trái dừa, có người ôm một quả dưa hấu, còn có người mang theo hai chiếc ghế đẩu nhỏ làm thủ công gấp gáp suốt đêm.
Vừa bước vào đã tìm chỗ để, còn chưa tiến vào phòng bếp đã ngửi được mùi thơm, tức khắc hít mũi, nuốt nước miếng, không muốn quá mất mặt, đồng thời nhịn xuống.
Mọi người cùng chào hỏi: “Chào chị dâu!”
Khương Thư Lan mỉm cười với bọn họ rồi đẩy Chu Trung Phong ra tiếp đón.
Bọn họ cũng không rời đi, nhìn lướt qua đồ ăn phong phú đặt trên thớt, càng cảm thấy đồ mình mang đến hơi ít nên có chút ngượng ngùng.
Bèn hỏi: “Chị dâu, trong nhà có việc gì có thể để chúng em làm không?”
Không thể tới nhà người ta ăn ngon, dù sao cũng cảm thấy áy náy.
Tay Khương Thư Lan đang xào rau dừng lại một lát, cô thật sự ngơ ngác, căn bản vẫn chưa nghĩ ra.
Ngược lại, Chu Trung Phong suy tính một lát: “Nếu thật sự có sức mà không dùng được thì ra đào đất trong sân đi, chị dâu mấy cậu định trồng rau, đến lúc đó trồng xong, dưa chuột cà chua không thể thiếu phần của các cậu, đỡ phải mỗi ngày nửa đêm chạy đến đất riêng của nhà người ta hái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận